Mẹ chồng đổi cho con dâu lấy c/ắp chiếc nhẫn 3 chỉ vàng, cô không minh o/an được nên phải ôm con bỏ nhà ra đi, 3 tháng sau thu hoạch luống cà rốt sau vườn, mẹ chồng ôm mặt bật k/hóc khi thấy…
Ngày ấy, Thảo vừa sinh con trai đầu lòng được 4 tháng thì gia đình xảy ra chuyện. Cô sống cùng chồng và mẹ chồng trong ngôi nhà cấp bốn nhỏ cuối xóm. Mẹ chồng Thảo nổi tiếng nghiêm khắc, lại rất quý vàng, bởi đó là của để dành cả đời bà chắt chiu được.
Hôm đó, bà chuẩn bị đi đám cưới cháu bên ngoại, nên mang đôi nhẫn 3 chỉ vàng ra đeo, nhưng tìm khắp không thấy. Bà lật tung cả tủ, đảo hết ngăn gạo, lật cả nệm giường vẫn không thấy. Bà run giọng hỏi con trai, nhưng anh không biết. Cuối cùng, ánh mắt bà đổ dồn về phía Thảo – cô con dâu đang bế con ngồi xó nhà.
“Chắc chỉ có cô cầm,” mẹ chồng Thảo lạnh giọng. “Ở nhà suốt ngày, không ai vào đây ngoài cô.”
Thảo rơm rớm nước mắt, giải thích: “Con không hề đụng tới. Mẹ tin con, con thề không lấy…”
Nhưng bà gạt phắt, không nghe. Chồng Thảo im lặng. Anh cúi đầu, không đứng về phía cô. Hàng xóm xì xào bàn tán, bảo Thảo tham vàng bỏ nghĩa, ăn cắp của mẹ chồng. Mấy hôm sau, không chịu nổi lời dè bỉu, Thảo lặng lẽ gói vài bộ quần áo cũ, bế con rời khỏi ngôi nhà ấy. Cô thuê một căn phòng trọ nhỏ trên huyện, xin làm phụ bếp cho quán ăn sáng để nuôi con qua ngày.
Thời gian thấm thoắt trôi. Ba tháng sau, mẹ chồng Thảo ra vườn nhổ cà rốt bán phiên chợ Tết. Khi đang nhổ đến luống cuối cùng, bà bất chợt khựng lại. Hai tay bà run rẩy, miệng lẩm bẩm không nói thành tiếng. Trên thân hai củ cà rốt to nhất, có hai chiếc nhẫn vàng óng ánh mắc chặt vào giữa. Bà nhìn kỹ – đúng là cặp nhẫn 3 chỉ vàng bà cất mất hôm trước.
Nước mắt bà trào ra, rơi xuống đất. Hóa ra, hôm ấy bà mang nhẫn ra khoe với hàng xóm, rồi tiện tay cầm bó cà rốt bên bếp để gọt nấu canh. Không để ý, bà sơ ý làm rơi nhẫn xuống rổ cà rốt đã rửa, rồi mang cả rổ ra vườn trồng lại số củ nhỏ bị nhổ nhầm trước đó. Hai chiếc nhẫn bị vùi theo củ xuống đất suốt ba tháng qua.
Bà ngồi phịch xuống đất, đưa tay bịt miệng bật khóc nức nở. Ánh mắt những người xung quanh đầy thương cảm. Một người hàng xóm già lắc đầu thở dài: “Giờ thì rõ rồi… chỉ khổ con Thảo, bị oan mà phải bỏ đi.”
Tối hôm ấy, bà ngồi bên mâm cơm nguội ngắt, nhìn chiếc ghế trống của con dâu, nhìn cháu trai không còn nằm trên võng quen. Bà chợt thấy căn nhà lạnh lẽo vô cùng. Bà hiểu, có vàng cũng không thể đổi được những người yêu thương. Nhưng lúc ấy, Thảo và con đã không còn ở đó để nghe bà xin lỗi nữa…