Mẹ chồng ở quê gửi lên thùng tỏi, con dâu ch///ê m/ùi h/ôi nên v/ứt đi, khi giúp việc mở ra bà ch/ết lặ/ng rồi vội vã xin nghỉ việc, hóa ra bên trong là…
Lan vốn là cô gái thành phố, lấy chồng hơn một năm nay. Gia đình chồng ở quê, chỉ có mẹ già sống trong căn nhà ngói cũ kỹ. Chồng Lan – Tuấn – hiền lành, thương mẹ, thường xuyên gửi tiền về phụng dưỡng bà. Còn Lan, thật lòng, cô không mấy khi để tâm đến mẹ chồng. Cô quen với tiện nghi, với những thứ sạch sẽ, gọn gàng, và có phần coi thường sự mộc mạc, quê mùa.
Một sáng cuối tuần, khi Lan vừa bước xuống tầng, cô thấy ngay một thùng giấy to tướng để giữa phòng khách. Bên ngoài ghi vội dòng chữ: “Gửi các con. Mẹ ở quê.”
Lan nhíu mày, khó chịu:
– Lại đồ đạc lỉnh kỉnh gì nữa đây?
Cô đến gần, thoảng ngay mùi nồng hắc, ngai ngái xộc ra. Chỉ ngửi qua, Lan đã nhăn mặt:
– Trời ơi, mùi gì mà hôi thế này?
Không thèm mở ra, Lan đoán ngay:
– Chắc lại tỏi, hành khô gì đó. Trời ơi, chợ dưới nhà thiếu gì, sao cứ thích gửi lên cho khổ vậy?
Tuấn đi làm chưa về, trong nhà chỉ có Lan với bác giúp việc tên Hòa. Thấy Lan kêu ca, bác Hòa nhẹ giọng:
– Cô cứ để đó, tôi mở ra xem. Ở quê người ta gửi cái gì cũng là tấm lòng mà cô.
Nhưng Lan gạt đi:
– Thôi bác ạ, tôi chịu được mùi này đâu. Toàn đồ quê mùa, chẳng đáng bao nhiêu. Vứt đi cho đỡ vướng mắt.
Nói rồi, Lan sai bác Hòa kéo thùng ra ngoài, định đem bỏ vào chỗ rác tập kết. Bác Hòa vốn hiền, nửa muốn làm theo lời cô chủ, nửa lại thấy xót. Bà dừng lại một lát, rồi lặng lẽ lấy dao rọc thùng.
Ngay khi lớp băng dính bung ra, mùi tỏi lan khắp phòng, nồng nặc nhưng ẩn trong đó lại phảng phất một thứ hương rất quen. Bác Hòa run run lật từng lớp tỏi khô, mắt bỗng nhòa đi khi thấy những gói nhỏ được bọc cẩn thận bằng lá chuối khô và giấy báo cũ.
Bà mở một gói: bên trong là lọ thuốc bổ đắt tiền, còn nguyên tem, kèm theo mảnh giấy viết tay: “Tuấn hay đau dạ dày, mẹ nghe người ta bảo loại này tốt. Lan thì hay thức khuya, uống cái này cho đỡ hại sức khỏe. Tiền thì mẹ không có nhiều, chỉ biết chắt chiu gửi lên. Các con đừng chê nhé.”
Bác Hòa chết lặng, nước mắt rơi lã chã. Bà mở tiếp vài gói khác: có ít chè xanh khô, mấy củ nghệ già, vài món quà quê giản dị nhưng chan chứa tình thương. Dưới đáy thùng, cẩn thận lắm, là tờ giấy gói mỏng, trong đó có cuốn sổ tiết kiệm đứng tên Tuấn, với số tiền hơn trăm triệu. Bên trên là dòng chữ run run: “Mẹ để dành phòng khi các con khó khăn. Đừng nói ai biết, sợ người ta cười mẹ già rồi còn lo xa.”
Bác Hòa ôm lấy thùng, nghẹn ngào không nói thành lời. Bà nghĩ đến cảnh người mẹ già ở quê lụi cụi gom góp từng đồng, che giấu bằng lớp tỏi hăng hắc để tránh mất cắp, rồi nhờ xe gửi lên. Tất cả chỉ mong con cái có thêm chút của để phòng thân.
Lan đứng phía sau, thấy bác Hòa khóc nức nở thì cau mày:
– Sao bác lại khóc? Có gì ghê gớm đâu?
Bác Hòa ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn:
– Cô Lan ạ… đây đâu chỉ là tỏi. Đây là tình thương, là cả tấm lòng của mẹ chồng cô. Tôi… tôi không thể tiếp tục làm ở đây nữa. Tôi thấy trái tim mình chịu không nổi khi chứng kiến cảnh cô đối xử thế này.
Nói rồi, bà run run lau nước mắt, đặt lại mọi thứ vào thùng, xin nghỉ việc ngay trong buổi sáng hôm đó. Lan sững sờ, chưa kịp hiểu thì điện thoại reo. Là chồng cô – Tuấn. Giọng anh phấn khởi:
– Em ơi, hôm nay mẹ gửi thùng quà lên rồi đó. Trong đó có món mẹ để dành lâu rồi cho mình. Nhớ giữ cẩn thận, đừng để mất nha.
Lan lắp bắp, không nói được. Nhìn thùng giấy, nước mắt cô bất giác trào ra. Trong đầu hiện lên hình ảnh người mẹ già, dáng lưng còng, bàn tay chai sạn, chắc hẳn đã mất nhiều ngày gom nhặt từng củ tỏi, từng gói nhỏ, rồi run run viết những dòng chữ giản dị kia.
Lan thấy mình nhỏ bé và ích kỷ đến nhường nào. Bấy lâu nay, cô quen hưởng thụ, quen chê bai cái quê mùa, mà quên rằng tình thương thì chẳng phân biệt sang hèn. Một thùng tỏi hôi hắc với cô có thể vô nghĩa, nhưng lại là cả trời thương nhớ, lo toan của một người mẹ nơi quê nghèo.
Chiều hôm ấy, khi Tuấn về, Lan đã mở sẵn thùng. Cô nghẹn ngào trao anh cuốn sổ tiết kiệm cùng mảnh giấy của mẹ. Tuấn nhìn, lặng người đi, mắt anh đỏ hoe. Anh siết chặt tay vợ, không trách móc, chỉ khẽ nói:
– May mà em chưa vứt đi. Đó là máu thịt của mẹ.
Lan òa khóc, gục vào vai chồng:
– Em xin lỗi… Em sai rồi…
Đêm đó, cô trằn trọc không ngủ. Trong lòng dấy lên một quyết tâm: ngày mai, cô sẽ về quê, gặp mẹ chồng, cúi đầu xin lỗi và tự tay nấu một bữa cơm thật ngon. Cô hiểu, từ nay, tình thân sẽ là điều quan trọng nhất mà cô cần gìn giữ.
Và đâu đó, trong làn gió đêm thoảng mùi tỏi hăng nồng, Lan nghe như có hơi ấm của một tình mẹ bao la, dung dị nhưng thiêng liêng vô bờ bến.