Ngày cưới của Nam và Hương, sảnh tiệc đông nghịt người. Nhà trai ăn mặc sang trọng, nói cười rôm rả. Còn nhà gái chỉ có vài người thân, áo quần giản dị, khuôn mặt hiền lành.
Ngay từ đầu, bà Tư – mẹ chú rể – đã chẳng ưa con dâu vì “nhà nó nghèo, bố mẹ chỉ làm ruộng với trồng rau”. Ngay từ trước cưới bà đã gọi điện cho thông gia bảo: “Tôi chỉ trao vàng cho con trai tôi thôi. Nhà ông bà không có thì mua vàng giả mà trao cho con gái cho đẹp mặt. Đừng để con gái tay không về nhà chồng thì đúng là cả đời không dám bước chân ra đường đâu”.
Lời bà khiến ai nấy ngượng ngùng, nhưng không ai dám nói.
Khi tiệc cưới bắt đầu, ánh đèn sân khấu rọi xuống, MC mời “mẹ chú rể lên sân khấu để trao quà cưới cho đôi trẻ”.
Bà Tư ngẩng cao đầu, thong thả bước lên, lấy trong túi ra chiếc hộp nhung đỏ, mở ra để lộ vài món trang sức vàng. Bà quay sang phía con dâu, giọng đanh lại:
“Đây là vàng mẹ trao cho con trai mẹ – tài sản của nhà này. Chứ mẹ không trao vàng cho con nhà người. Cưới xong mẹ cất cho con, sau này mua ô tô hay mua gì mẹ đưa cho. Đừng có đưa cho vợ, nó lại đem về nhà đẻ nó đấy.”
Cả hội trường im phăng phắc. Tiếng cười khẽ của vài người họ hàng nhà trai vang lên đâu đó, khiến Hương cúi gằm mặt, môi cắn chặt đến bật máu. Nam định nói gì đó, nhưng bà Tư lườm con, ra hiệu im lặng.
MC lúng túng rồi vội chuyển sang phần tiếp theo:
“Xin mời mẹ cô dâu lên sân khấu trao quà cưới cho con gái và con rể.”
Không khí như đông cứng lại. Ai cũng tò mò nhìn về phía dãy bàn nhà gái. Mẹ Bà Hoa – mẹ cô dâu – dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt rám nắng vì nắng đồng. Bà đứng dậy chậm rãi, bước từng bước lên sân khấu trong ánh nhìn soi mói của nhà trai.
Bà cầm theo một túi vải màu nâu cũ kỹ, ai đó còn khẽ cười mỉa:
“Chắc trong đó là mấy trăm nghìn lẻ với đôi hoa tai bạc.”
Mẹ chú rể cươì khinh bỉ, nghĩ là thông gia trao vàng giả nên bà chả thèm ở lại sân khấu mà đi vào trong luôn.
Nhưng ngay khi bà Hoa mở túi, rút ra một xấp 5 quyển sổ đỏ, ánh đèn chiếu vào làm đỏ rực cả sân khấu. Tất cả họ hàng khách khứa ồ lên.
Bà Hoa bình thản nói, giọng run run nhưng dõng dạc:
“Nhà tôi không có nhiều vàng bạc, nhưng có mấy quyển sổ đỏ nhỏ này, đây là tất cả những gì vợ chồng tôi tích góp được nhờ chăn nuôi lợn và các thứ khác. Vợ chồng tôi đã làm từ 4h sáng cho tới 12 giờ khuya mới có được ngần này. Hôm nay, tôi cho con gái làm hồi môn đi lấy chồng…”
Không khí chết lặng.
Nam sững người, ngươì ta vội gọi bà Tư ra. Mặt bà tái nhợt, môi run run, mắt mở to nhìn tập sổ đỏ mà tay vẫn nắm chặt hộp vàng nhỏ xíu của mình.
Bà Hoa quay sang con gái, nhẹ giọng:
“Mẹ không có gì quý giá hơn, chỉ mong con được tôn trọng, sống hạnh phúc. Vàng bạc không bằng chữ nghĩa, của cải không bằng tấm lòng. Cuộc sống hôn nhân nếu thấy bất ổn thì về ngay với mẹ, đừng để người ta coi thường nhà mình”.
Bà Tư mặt cắt không còn giọt máu, chưa bao giờ bà nhục thế này…