“Mẹ chú rể nghiến răng từng câu: ‘Nhà không có nổi cái bàn ăn đàng hoàng mà cũng đòi gả con?’… Nhưng sáng hôm sau, cả họ nhà trai ngơ ngác khi dàn vệ sĩ mở cổng biệt thự 2000m² nhà gái, và một tuyên bố chấn động được đưa ra…”
Tôi sinh ra trong một gia đình… đặc biệt.Bố mẹ tôi làm kinh doanh lớn, nhưng chọn sống kín tiếng tuyệt đối.
Ngôi nhà chúng tôi ở nằm trong hẻm, nhỏ, mái tôn, đồ đạc đơn sơ, vì bố tôi bảo:
“Giàu không cần khoe, ai biết thì biết, ai khinh thì… cứ khinh cho đến lúc cần dạy lại.”
Tôi yêu anh – con trai một bà chủ tiệm vàng, nổi tiếng chua ngoa và tự cao.Tình cảm của chúng tôi tốt, cho đến ngày gia đình anh sang nhà tôi chơi…
Mẹ anh vừa bước vào nhà, liếc ngang liếc dọc, rồi nói khẽ đủ để ai cũng nghe:
“Trời ơi, nhà không có nổi cái bàn ăn đàng hoàng, cái ghế còn ọp ẹp thế này thì tính cưới về ăn ngồi đất à?”
Cả họ nhà tôi im lặng.
Tôi ngước lên định nói, thì mẹ tôi nắm tay tôi, nhẹ như gió mà cứng như sắt:
“Thôi con, để họ thấy đủ thì cưới, không thì khỏi ép.”
Nhưng cú twist bắt đầu từ sáng hôm sau.
Đúng 7h sáng, họ nhà trai rồng rắn kéo đến rước dâu, nhưng vừa đến đầu đường thì cả đoàn xe phải dừng lại.
Một nhóm **20 vệ sĩ vest đen từ cổng căn biệt thự to nhất vùng – rộng hơn 2000m², sân lát đá cẩm thạch trắng Ý – bước ra, đồng loạt đứng thành hàng, mở toang cánh cổng lớn.
Người dẫn đầu tiến lại, nói rành rọt:**
“Xin lỗi quý thông gia, hôm qua quý bà có nhận xét nhà chúng tôi… không có nổi cái bàn ăn đàng hoàng.Vậy hôm nay, gia chủ quyết định… mời rước dâu tại nơi ở chính – là biệt thự chính thức, chứ không phải căn nhà giản dị hôm qua.Và nhân tiện… có một việc nhỏ cần tuyên bố: nhà gái hủy hôn.”
Cả họ nhà trai chết lặng.Mẹ chú rể mặt tái mét, chỉ biết lắp bắp:
“Không… không phải, hôm qua chị nói đùa mà, cho vui thôi!”
Mẹ tôi từ trong biệt thự bước ra, váy trắng đơn giản mà khí chất ngút trời.Bà nói nhẹ như không:
“Đùa à?Thế 2000m² nhà tôi có cần viết giấy chứng nhận ‘không đùa’ không?Chúng tôi có thể không khoe, nhưng không ai có quyền khinh.”
“Còn hôn sự? Xin lỗi.Tôi không gả con gái mình vào nhà… không đủ cái ‘tâm’ để đặt con bé lên bàn tử tế.”
Chú rể hoảng loạn, xin lỗi, gọi điện, quỳ giữa sân,Nhưng bố tôi chỉ khẽ phẩy tay:
“Một lời khinh rẻ – đủ để mất cả cô dâu.”
Hôm đó, cả vùng xôn xao.Biệt thự nhà tôi chính thức lộ diện.Mẹ tôi thì ung dung rót trà, trong khi 20 vệ sĩ dắt khách ra khỏi cổng.Một đám cưới hóa đám… dạy đời.