Mẹ đ:ẻ gửi mấy con cua biển tẩm bổ nhưng đến bữa thấy mâm cơm đạm bạc, tôi thắc mắc với chồng thì anh tỉnh bơ trả lời một câu s:ố:c ó:c

Đúng l.úc ấy, mẹ em gọi lên. Dù chẳng được ăn con cua nào, em vẫn phải nói dối.

Em kh.ông biết có phải mình mới s.inh con nên suy nghĩ quá nhiều hay kh.ông. Chỉ là vợ chồng s.ống với nhau đã hơn một năm, em cứ nghĩ chồng mình vô tâm nhưng vẫn thương vợ. Kh.ông ngờ trong mắt anh, vợ cũng chỉ là người dưng nước lã.

Sau khi kết h.ôn, vợ chồng em dọn ra ở riêng. Kh.ông s.ống chung cùng bố mẹ chồng nhưng cạnh nhà em lại là gia đình cô em chồng. Thời gian đầu thì mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, nhưng càng ở lâu, em càng cảm thấy bất tiện.

Vợ chồng s.ống với nhau, xảy ra mâu thuẫn là chuyện hết sức bình thường. Vậy mà hễ nhà em to tiếng, em chồng lại mách với bố mẹ. Thành thử ra lần nào em về, mẹ chồng cũng trách móc, cho rằng em kh.ông biết l.àm vợ.

Chưa hết, hễ nhà em có đồ gì ngon, em chồng thấy lại sang xin về ăn. Một vài lần thì em chẳng nói l.àm gì, đằng này hô.m nào sang, cô ấy cũng mở tủ lạnh rồi khua đồ về nhà mình. Em có nói chuyện với chồng để anh bảo ban cô ấy, kh.ông ngờ anh quay ra trách em nhỏ mọn, chút đồ ăn cũng tiếc.

Em bị thất n.ghiệp suốt thời gian mang t.hai. Vì thế, kinh tế gia đình rất eo hẹp. Thậm chí đồ ăn cũng đều do mẹ em gửi từ quê lên. Đợt này em ở cữ, mẹ chồng kh.ông sang chăm được vì bị m.ất ngủ. Bố đ.ẻ em bị liệt gi.ường mấy năm nay, mọi s.inh hoạt đều cần người phục vụ. Một tuần sau khi vợ s.inh con, chồng em phải đi l.àm. Cũng từ l.úc ấy, em phải tự mình chăm sóc bản thân và đứa con còn đỏ hỏn.

Hô.m qua mẹ em nhắn tin, nói có gửi mấy con cua biển, vì nghe em nói thèm cua mà chẳng có t.iền. Tan l.àm, chồng em ra bến xe lấy đồ, về nhà cũng kh.ông nhắc đến đồ ăn mẹ gửi lên. Em đinh ninh chồng sẽ nấu một bữa cơm thịnh soạn với món cua hấp. Nào ngờ cơm c.anh vẫn đạm bạc, còn chồng thì tỉnh bơ.

Em hỏi chồng về đồ ăn mà mẹ gửi ra, kh.ông ngờ chồng nói đã cho em g.ái hết rồi. Biết cô ấy có b.ầu, chồng em đã cho cô ấy hết s.ố cua. Còn em đang ở cữ, ăn cua chỉ sợ lạnh bụng, con ti sữa sẽ bị “đi ngoài”. Nghe chồng bao biện, em k.hóc nức nở. Đúng l.úc ấy thì mẹ gọi ra, để bà vui lòng, em phải nói dối rằng cua rất ngon.

Các chị ơi, chồng em vô tâm với vợ như vậy đấy. Nếu em nói ra thì mang tiếng hẹp hòi, nhưng cứ để thế này mãi cũng kh.ông được. Em nên l.àm gì để em chồng bớt dựa dẫm vào nhà mình, và chồng em cũng hiểu rằng anh ấy nên lo cho vợ con trước khi lo cho em g.ái đây?