Mối quan hệ của tôi và mẹ vợ vốn không quá thân thiết, nhưng từ khi bà lâm bệnh nặng, liệt giường không thể tự chăm sóc bản thân, tôi vẫn sẵn sàng đảm nhận trách nhiệm chăm sóc bà. Mỗi ngày, tôi đều đặn đến bên giường bà, thay bỉm, đổ bô, lau người cho bà, không hề quản ngại. Tôi làm tất cả những điều này với thái độ chăm sóc ân cần, khiến mẹ vợ nhiều lần nhìn tôi mà rưng rưng nước mắt.
Bà biết chuyện tôi có người bên ngoài, nhưng có lẽ vì sức khỏe ngày càng yếu đi, bà không còn hơi sức để tranh cãi hay trách mắng. Bà cũng hiểu con gái bà còn quá yêu tôi để có thể từ bỏ, nên đành im lặng chấp nhận, coi như chẳng biết gì.
Rồi một hôm, trong lúc tôi đang giúp bà ăn trưa, bà bất ngờ gọi tôi đến gần, giọng yếu ớt: “Con là chỗ dựa lớn của cả nhà. Mẹ không biết còn sống được bao lâu, nên đã viết sẵn di chúc… Số tiền mẹ để dành suốt đời, giờ mẹ muốn để lại cho con.”
Tôi không khỏi bất ngờ. Nghe bà nói về khoản tiết kiệm lớn, lòng tôi nhen nhóm chút tham vọng. Cầm cuốn sổ tiết kiệm bà đưa, tôi thấy con số không thể ngờ: **20 tỷ đồng**.
Không lâu sau, mẹ vợ tôi qua đời. Đúng như lời bà hứa, tôi cầm sổ tiết kiệm đến ngân hàng để làm thủ tục rút tiền. Trong lòng phấn khởi, tôi nghĩ đến cuộc sống mới, với khoản tiền khổng lồ trong tay. Nhưng khi đến quầy giao dịch, nhân viên ngân hàng sau khi kiểm tra thông tin đã nhìn tôi, ánh mắt đầy tiếc nuối: “Xin lỗi anh, nhưng số tiền này đã được chuyển cho người thừa kế hợp pháp – em vợ anh.”
Tôi sững người, không tin vào tai mình. Khi hỏi kỹ lại, tôi mới hiểu ra rằng bà đã cố ý trao sổ cho tôi để tạo cho tôi niềm tin, nhưng di chúc chính thức của bà đã quy định rõ rằng toàn bộ tài sản sẽ thuộc về em vợ. Tôi bước ra khỏi ngân hàng, lòng trĩu nặng.
Mẹ vợ tôi – người phụ nữ lặng lẽ, không một lời trách móc nhưng bằng cách này đã khiến tôi nhận ra sai lầm của mình. Sự ân cần mà tôi dành cho bà đã không thể bù đắp cho những tổn thương mà tôi gây ra cho gia đình. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng sự chân thành không thể có chỗ cho những toan tính, và bài học từ mẹ vợ đã mãi mãi thay đổi tôi.