Tỷ phú b/àng ho/àng khi thấy vợ cũ c//ụt tay đang lang thang cùng con nhỏ, sự thật đằng sau khiến anh phải kh//óc tới cuối đời…
Trong ánh hoàng hôn đỏ rực của thành phố biển, nơi những tòa nhà chọc trời vươn cao kiêu hãnh, Nguyễn Hoàng Long, một tỷ phú bất động sản nổi tiếng, bước xuống từ chiếc xe Rolls-Royce bóng loáng. Đã gần 6 năm kể từ khi ông rời bỏ người vợ đầu tiên, Trần Mai Linh, để chạy theo tham vọng và ánh hào quang của tiền bạc. Hôm nay, khi đang trên đường đến một buổi tiệc xa hoa, chiếc xe của ông dừng lại ở một góc phố đông đúc, nơi những ký ức xưa bất ngờ ùa về.
arrow_forward_ios
Đọc thêm
Long nhìn qua cửa kính xe, ánh mắt ông chợt dừng lại ở một dáng người gầy gò, mặc chiếc áo rách rưới, đang ngồi bên lề đường. Người phụ nữ ấy không còn cả hai cánh tay, chỉ còn hai mẩu ngắn ngủi được che kín bằng ống tay áo. Bên cạnh cô, một bé trai khoảng năm tuổi, gương mặt lem luốc nhưng đôi mắt sáng ngời, đang nắm lấy mép áo mẹ, tay còn lại cầm một tấm bìa nhỏ ghi dòng chữ: “Giúp mẹ con cháu với ạ.” Họ đang lang thang giữa dòng người qua lại, dáng vẻ tiều tụy khiến Long bàng hoàng. Đó chính là Linh – người vợ cũ mà ông từng xem là “gánh nặng” trong những ngày khởi nghiệp – và đứa bé, ông nhận ra ngay, chính là con trai mình, bé Nam.
Long đứng như trời trồng, trái tim ông nhói lên từng nhịp. Hình ảnh Linh ngày xưa – người phụ nữ dịu dàng, luôn hy sinh vì chồng con – giờ đây khắc sâu trong tâm trí ông. Ông vội mở cửa xe, bước xuống, giọng run run:
“Linh… là em sao?”
Linh ngẩng lên, đôi mắt cô thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thản. “Anh Long… lâu rồi nhỉ.” Giọng cô nhẹ, không một chút oán trách. Bé Nam ngước nhìn Long, ánh mắt tò mò nhưng không nói gì, chỉ nép sát vào mẹ.
“Em… cả hai tay của em…” Long lắp bắp, không thể tin vào mắt mình.
“Một tai nạn, vài năm trước,” Linh đáp ngắn gọn, ánh mắt nhìn xa xăm. “Không sao, tôi quen rồi.”
Long cảm thấy ngực mình như bị bóp nghẹt. Ông nhớ lại những ngày tháng cũ, khi ông và Linh còn là một cặp đôi nghèo khó. Linh luôn ở bên, chăm sóc ông qua những đêm thức trắng làm việc, thậm chí bán cả chiếc nhẫn cưới để ông có vốn mở công ty. Nhưng khi thành công đến, Long thay đổi. Ông chê Linh quê mùa, không xứng với vị thế mới của mình. Ông ngoại tình, rồi thẳng thừng ly hôn, bỏ lại Linh cùng cậu con trai bé bỏng – bé Nam, đứa trẻ mà ông gần như đã quên bẵng.
“Anh xin lỗi…” Long thì thầm, nhưng Linh chỉ mỉm cười nhạt. “Chuyện cũ rồi, anh không cần nói vậy. Tôi và Nam sống được.”
Nhưng Long không thể rời mắt khỏi họ. Ông nhìn bé Nam, cậu bé nhỏ bé với đôi tay gầy gò, đang cố gắng dùng chân đẩy một chiếc hộp nhỏ đựng tiền lẻ mà người qua đường bố thí cho mẹ. Long hỏi: “Nam… thằng bé có biết anh là ai không?”
Linh lắc đầu. “Tôi không muốn con mang gánh nặng. Với nó, ba nó đã mất từ lâu.”
Câu nói ấy như một nhát dao đâm vào tim Long. Ông nhìn Nam, nhận ra đôi mắt cậu bé giống hệt mình – sáng và đầy nghị lực. Ông muốn ôm con, muốn nói rằng mình là cha, nhưng nỗi xấu hổ và tội lỗi khiến ông chỉ biết im lặng.
Đêm đó, Long không thể ngủ. Ông tìm đến một người bạn cũ, cũng là người từng quen biết Linh, để hỏi rõ hơn về những năm tháng ông đã bỏ lỡ. Những gì ông nghe được khiến ông không kìm được nước mắt.
Sau ly hôn, Linh một mình nuôi Nam trong căn nhà trọ tồi tàn. Cô làm đủ nghề, từ bán vé số đến nhặt ve chai, chỉ để con có cái ăn và được đi học. Ba năm trước, một tai nạn xe tải khi cô đang nhặt ve chai trên đường đã cướp đi cả hai cánh tay của cô. Bác sĩ nói cô suýt mất mạng vì mất máu quá nhiều. Nhưng Linh không gục ngã. Cô học cách làm mọi thứ bằng chân, từ chăm sóc Nam đến dùng miệng và vai để kiếm từng đồng lẻ trên phố. Dù đau đớn và khó khăn, cô chưa từng than vãn, chỉ luôn mỉm cười với Nam và nói: “Mẹ khỏe, con đừng lo.”
Điều khiến Long bật khóc là khi biết Linh từng từ chối nhận tiền chu cấp từ ông. Một lần, khi công ty của Long gửi tiền hỗ trợ vì biết hoàn cảnh của cô, Linh đã trả lại, kèm theo lời nhắn: “Tôi không cần lòng thương hại. Con tôi, tôi sẽ nuôi.” Với Linh, lòng tự trọng là thứ cô không bao giờ đánh mất, dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu.
Sáng hôm sau, Long tìm lại Linh và Nam trên con phố ấy. Ông mang theo một chiếc phong bì dày, định đưa cho Linh như một cách chuộc lỗi. Nhưng khi nhìn thấy Linh và Nam đang chia nhau một ổ bánh mì nhỏ, ánh mắt họ đầy hạnh phúc dù nghèo khó, ông dừng lại. Linh không cần tiền của ông – thứ cô cần, ông đã không cho cô từ lâu: tình yêu và sự trân trọng.
Long quyết định làm một điều khác. Ông âm thầm mua một căn nhà nhỏ gần khu phố, đứng tên Linh và Nam. Ông cũng lập một quỹ học bổng cho Nam, nhưng không để lộ danh tính. Ông biết, nếu Linh phát hiện ra, cô sẽ không nhận. Ngoài ra, ông bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn trên con phố ấy, không phải để xin tha thứ, mà để tìm hiểu về con trai mình. Ông trò chuyện với Nam, mua đồ ăn cho hai mẹ con, và dần trở thành một người quen thuộc trong mắt cậu bé.
Một ngày nọ, khi Long đang chơi đùa với Nam bên một góc công viên, cậu bé bất ngờ ôm chầm lấy ông và nói: “Chú ơi, cháu thích chú lắm. Chú giống như ba của cháu vậy.” Long quay đi, nước mắt lăn dài trên má. Ông biết mình không xứng đáng được gọi là cha, nhưng khoảnh khắc ấy, ông cảm nhận được một tia hy vọng – rằng một ngày nào đó, ông có thể sửa chữa phần nào những sai lầm của mình.
Linh, từ xa, lặng lẽ quan sát. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt cô đã bớt lạnh lùng. Cô hiểu rằng Long đang cố gắng, và dù quá khứ không thể xóa nhòa, cô sẵn sàng để ông bước vào cuộc sống của Nam – không phải như một người cha đầy đủ, mà như một người bạn.
Câu chuyện về Long, Linh và Nam lan truyền trong khu phố như một bài học về sự tha thứ và chuộc lỗi. Long không còn là tỷ phú kiêu ngạo ngày nào. Ông học cách sống giản dị hơn, trân trọng những giá trị mà tiền bạc không thể mua được. Và mỗi buổi chiều, khi ánh hoàng hôn buông xuống, ông lại đến con phố ấy, đứng từ xa, nhìn Linh và Nam – hai người đã dạy ông ý nghĩa thực sự của cuộc đời.
—
Câu chuyện kết thúc trong sự tĩnh lặng, khi Long nhận ra rằng hạnh phúc không nằm ở những tòa nhà chọc trời hay tài khoản ngân hàng, mà ở những khoảnh khắc giản đơn bên những người mình yêu thương. Ông bật khóc, không phải vì đau khổ, mà vì cuối cùng, ông đã tìm thấy một phần của chính mình – phần mà ông từng đánh mất trong cơn mê tiền bạc và danh vọng.