Một vị tỷ phú giàu có, trong một lần đi từ thiện, tình cờ phát hiện một đứa tr;ẻ s;ơ s;inh bị bỏ rơi trong đống rác. Nhưng điều khiến ông s;ố;c nặng chính là bức ảnh đặt bên cạnh đứa b;é – đó chính là vợ ông!
Trời đêm u ám, từng cơn gió lạnh rít qua những con hẻm nhỏ. Trong một khu ổ chuột ở ngoại ô thành phố, một nhóm từ thiện đang phát quà cho người vô gia cư. Giữa họ, một người đàn ông mặc vest nhưng giản dị hơn thường ngày, với ánh mắt trầm ngâm nhìn xung quanh.
Ông là Trần Hạo, một tỷ phú nổi tiếng, chủ tịch tập đoàn Trần Thị – một trong những tập đoàn lớn nhất trong lĩnh vực bất động sản và đầu tư. Dù giàu có, ông vẫn duy trì thói quen đi làm từ thiện, bởi ông từng xuất thân nghèo khó và thấu hiểu nỗi khổ của những người dưới đáy xã hội.
Bỗng nhiên, một tiếng khóc yếu ớt vang lên từ một bãi rác gần đó. Ban đầu, mọi người không để ý, nhưng khi tiếng khóc cứ kéo dài, Trần Hạo cau mày, tiến về phía đó.
Khi ông đến gần, trái tim ông như bị bóp nghẹt. Giữa đống rác bẩn thỉu, một đứa bé sơ sinh chỉ mới vài ngày tuổi, quấn trong một chiếc khăn cũ rách, đang run rẩy vì lạnh.
Nhưng điều khiến ông Hạo sững sờ tột độ chính là bức ảnh đặt ngay bên cạnh đứa bé – đó chính là vợ ông!
Trần Hạo lặng người. Đôi tay ông run rẩy nhặt bức ảnh lên. Đó là một tấm hình cũ, hơi ố vàng, nhưng khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh thì ông không thể nhầm lẫn.
Hạ Vy – người vợ mà ông hết mực yêu thương.
Làm sao có thể? Vợ ông, một người phụ nữ cao quý, thông minh, hiện đang là chủ tịch một quỹ từ thiện lớn… lại có liên quan đến một đứa trẻ bị bỏ rơi sao?
Những câu hỏi dồn dập trong đầu, nhưng ông không có thời gian suy nghĩ. Đứa bé đang yếu dần đi, nếu không kịp cứu, có thể sẽ không qua khỏi.
— Gọi xe cấp cứu ngay! – Ông quát lên, giọng khẩn trương.
Nhóm tình nguyện viên lập tức hành động. Một chiếc xe nhanh chóng đưa đứa bé vào bệnh viện. Nhưng Trần Hạo biết, điều ông cần làm ngay sau đó chính là về nhà và đối mặt với vợ mình…
Khi về đến biệt thự, Hạ Vy đang ngồi trong phòng khách, đọc sách như mọi ngày. Thấy chồng về sớm hơn dự kiến, cô ngạc nhiên:
— Anh về rồi à? Sao trông anh có vẻ… căng thẳng vậy?
Trần Hạo không đáp, chỉ chậm rãi đặt bức ảnh lên bàn.
— Giải thích cho anh chuyện này.
Hạ Vy nhìn bức ảnh, và ngay lập tức sắc mặt cô tái nhợt. Cuốn sách trên tay rơi xuống đất.
— Tại… tại sao anh có bức ảnh này?
Trần Hạo quan sát phản ứng của vợ, tim đập mạnh.
— Đứa bé bị bỏ rơi ở bãi rác, bên cạnh là bức ảnh này. Nó có liên quan gì đến em?
Hạ Vy run rẩy, nước mắt dâng lên trong mắt. Cô nắm chặt bức ảnh, giọng nói nghẹn lại:
— Đứa bé… là con của em.
Trần Hạo như bị sét đánh ngang tai.
— Cái gì?!
Hạ Vy gục xuống ghế, hai bàn tay che mặt, toàn thân run rẩy.
— Trước khi gặp anh… em từng có một đứa con.
Cô nghẹn ngào kể lại:
10 năm trước, khi còn là một cô sinh viên nghèo, Hạ Vy yêu một người đàn ông. Nhưng sau khi cô có thai, gã ta ruồng bỏ cô. Trong cơn tuyệt vọng, cô sinh con trong bí mật. Nhưng vì quá nghèo, cô buộc phải gửi đứa bé vào một trại trẻ mồ côi với hy vọng con mình sẽ có một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng không ngờ… đứa bé lại bị đẩy ra ngoài đường, trở thành một đứa trẻ vô gia cư.
Hạ Vy khóc nấc lên:
— Em đã sai… em đã không bảo vệ được con mình…
Trần Hạo nhìn vợ, trái tim ông tràn ngập cảm xúc lẫn lộn. Ông chưa từng nghĩ người vợ hoàn hảo của mình lại mang trong lòng một bí mật đau đớn đến vậy.
Nhưng có một điều vẫn chưa rõ ràng…
— Nhưng tại sao bây giờ đứa bé lại xuất hiện ngoài đường?
Hạ Vy lắc đầu:
— Em không biết… 10 năm qua, em đã tìm kiếm con nhưng không có tin tức gì.
Trần Hạo nắm lấy vai vợ, giọng trầm xuống:
— Chúng ta phải tìm ra sự thật.
Trần Hạo lập tức cho người điều tra về trại trẻ mồ côi năm xưa. Và những gì họ phát hiện ra khiến ông phẫn nộ:
Trại trẻ đó thực chất là một đường dây buôn người trá hình. Những đứa trẻ không được nhận nuôi sẽ bị bán đi, hoặc vứt bỏ khi không còn giá trị.
Và con trai của Hạ Vy chính là một trong những đứa trẻ bị vứt bỏ!
Nhờ camera an ninh gần khu chợ, họ xác định được một người phụ nữ đã lén bỏ đứa bé ở bãi rác. Người đó chính là quản lý cũ của trại trẻ năm xưa. Khi trại bị đóng cửa, bà ta đã đưa cậu bé theo, nhưng vì nghèo đói, cuối cùng đành bỏ rơi đứa trẻ.
Trần Hạo và Hạ Vy tìm đến bà ta, đối chất trực tiếp. Khi bị dồn vào chân tường, bà ta mới thừa nhận tất cả.
Hạ Vy bật khóc nức nở khi biết con trai mình đã trải qua bao nhiêu năm đau khổ.
Đứa bé được cứu chữa kịp thời và khỏe mạnh trở lại. Khi Hạ Vy nhìn thấy con, cô không kìm được nước mắt.
— Mẹ xin lỗi… mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa.
Trần Hạo đứng bên cạnh, nắm chặt tay vợ và con trai. Ông biết rằng từ nay, gia đình họ sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Sau đó, vợ chồng ông thành lập một quỹ từ thiện để giúp đỡ trẻ em bị bỏ rơi, với hy vọng không một đứa trẻ nào phải trải qua số phận như con trai họ.
Và tất cả bắt đầu từ một đêm định mệnh… nơi một đứa trẻ bị bỏ rơi bên đống rác.