Tôi và thằng bạn thân, gọi nó là Nam, quen nhau từ thời còn chạy chân đất ngoài đồng. Hai đứa lớn lên cùng nhau, chia sẻ đủ thứ từ miếng cơm đến giấc mơ l.àm giàu. Năm vừa rồi, tôi tr.úng mánh lớn nhờ kinh doanh bất động sản, t.iền vào như nước. Đúng l.úc l.àm ăn phất, Nam b.áo tin mừng cưới. Tôi hào hứng lắm, nghĩ bụng phải chơi lớn để mừng bạn. Thế là tôi tặng nó một cây vàng, coi như món quà vừa t.ình nghĩa vừa xứng tầm.
Nam cảm động, ô.m vai bá cổ tôi mà nói: “Tao kh.ông quên mày đâu, rồi sẽ có ngày trả ơn.” Tôi cười xòa, bảo bạn bè thì tính toán gì. Nhưng cái ngày tôi kh.ông ngờ tới lại đến nhanh hơn tôi tưởng.
H.ôn lễ của tôi được t.ổ ch.ức đúng vào thời điểm giá vàng lên đ.ỉnh, cao nhất trong mấy năm liền. Tôi hí hửng lắm, vừa cưới được vợ đẹp, vừa thấy tài sản mình “nở” thêm. Đ.ám c.ưới đông vui, bạn bè khắp nơi kéo đến chúc mừng. Đến lượt Nam lên tr.ao quà, nó cười tươi, đưa tôi một cái hộp nhỏ được gói cẩn thận. Tôi mở ra trước m.ặt mọi người, trong lòng kỳ vọng lắm, nghĩ kiểu gì cũng phải “xứng” với cây vàng tôi tặng chứ.
Ai ngờ, bên trong là một chiếc nhẫn nhựa đồ chơi, loại trẻ con hay đeo. Nam cười lớn, bảo: “Tao tặng mày cái này cho vui, để nhớ ngày xưa hai đứa từng ước mơ giàu có mà chỉ có nhựa để chơi thôi.” Mọi người xung quanh cười ầm lên, nhưng tôi thì nóng m.ặt. Đùa kiểu gì mà lại đem cái nhẫn nhựa ra giữa đ.ám c.ưới thế này? Tôi bỏ qua, cố cười cho xong, nhưng trong lòng đã thấy khó chịu.
T.ối đó, tôi nhắn tin hỏi Nam: “Mày tặng tao cái nhẫn nhựa là ý gì?” Nó trả lời tỉnh bơ: “Thì tao nói rồi, để vui thôi, mày giàu rồi còn để ý cái nhẫn l.àm gì?” Tôi tức mình, đáp: “Tao tặng mày cây vàng kh.ông phải để mày đùa kiểu này.” Nam im lặng một l.úc, rồi nhắn lại: “Ừ, mày giàu thì mày tính toán, tao nghèo thì tao đùa, kh.ông hợp thì thôi.” Từ đó, hai đứa chẳng còn nói chuyện nữa.
Cây vàng tôi tặng ngày nào giờ thành cái cớ để cả hai từ m.ặt nhau. Giá vàng có đ.ỉnh thật, nhưng t.ình bạn thì c.hạm đáy m.ất rồi.