Ngày ly hôn tôi để hết lại tài sản cho vợ nuôi con, còn mình ra đi tay trắng không lấy 1 đồng. Nào ngờ 2 tuần sau, trong đêm mưa vợ cũ tìm đến nhà, mở cửa ra tôi chết lặng khi thấy… cô ấy bế con, mặt đầy vết bầm và đứng thều thào: “Em sai rồi…”
Chúng tôi từng là một gia đình ba người bình yên. Nhưng vợ tôi thay đổi sau khi công ty cô ấy lên sàn, cổ phiếu tăng vọt, tiền vào như nước. Từ một người vợ hiền, cô ấy trở nên bận rộn, cáu gắt, lạnh nhạt với tôi — thằng chồng làm lương ba cọc ba đồng.
Tôi chịu đựng, cố gắng, nhún nhường… cho đến ngày thấy tin nhắn cô ấy gửi người khác:
“Em chán cái cảnh sống với thằng đàn ông hèn, mãi chẳng ngóc đầu lên nổi…”
Chúng tôi ly hôn trong im lặng. Không kiện tụng, không cãi vã. Tôi chỉ nói một câu:— Nhà, xe, tiền tiết kiệm, em cứ giữ. Nuôi con cũng được. Anh đi.
Tôi thuê một phòng trọ nhỏ ở ngoại ô, bắt đầu lại từ con số 0. Ngày ngày chạy Grab, đêm thì phụ quán rửa chén. Mệt, nhưng ít nhất cũng yên lòng.
Rồi đúng 2 tuần sau ly hôn, trời mưa tầm tã, tôi nghe tiếng gõ cửa dồn dập lúc gần nửa đêm.
Mở cửa ra… vợ cũ của tôi đứng đó, áo ướt sũng, tay bế con gái tôi đang ngủ gục, gương mặt cô ấy đầy những vết bầm tím, môi nứt toác, run rẩy:
— Em… em sai rồi… Em tưởng anh ấy sẽ lo được cho mẹ con em, ai ngờ… ổng đánh em, giành cả sổ đỏ, đuổi hai mẹ con ra đường…
Tôi chết lặng. Không biết vì giận, vì thương, hay vì trái tim tôi… vẫn còn yêu.
Tôi không nói gì. Chỉ lui lại một bước và mở cửa to hơn:
— Vào đi. Đừng để con lạnh.