Mười năm hôn nhân, tôi không còn sức để níu giữ. Người chồng từng hứa cả đời che chở giờ đây coi tôi như người giúp việc: cơm nước, giặt giũ, lo toan nhà cửa, lại thêm những lần ngoại tình, lạnh nhạt.
Ngày ra tòa, tôi lặng lẽ ký vào đơn, chẳng cần tranh giành tài sản. Tòa hỏi:– Chị có yêu cầu gì về phân chia?Tôi khẽ lắc đầu:– Tôi chẳng cần gì cả.
Người chồng cười nhạt, buông câu mỉa mai:– Thế thì đi tay trắng đi, cho bớt tham lam.
Tôi chỉ cúi xuống, xách theo một chiếc hộp gỗ nhỏ – hộp đựng kim chỉ mà ngày tôi mới về làm dâu, mẹ chồng đã tặng.
Mẹ chồng tôi mất sớm, khi tôi mới sinh đứa con đầu lòng. Bà hiền từ, thương con dâu như con gái. Hồi ấy, bà đưa cho tôi chiếc hộp gỗ cũ, bên trong đầy đủ kim, chỉ, thước dây, kéo nhỏ… Bà bảo:– Đời phụ nữ nhiều khi không cần vàng bạc, chỉ cần khâu vá, chắp vá, giữ cho tổ ấm được bền lâu. Con giữ lấy, khi nào sờn rách thì khâu, đừng bỏ.
Mỗi lần nhìn hộp kim chỉ, tôi lại nhớ lời bà, cố gắng nhẫn nhịn mà vá víu cuộc hôn nhân đầy lỗ chỗ. Nhưng cuối cùng, có những vết rách không thể nào hàn gắn.
Tôi ra đi tay trắng, chỉ ôm theo chiếc hộp như ôm bóng hình người mẹ chồng đã khuất.
Ngày tôi xách hộp kim chỉ bước ra khỏi cổng, chồng cười khẩy trước mặt họ hàng:– Vợ chồng mười năm, tao cho không cả nhà cửa, xe cộ, nó chẳng dám đụng đến. Ôm cái hộp rác đó thì sống được bao lâu?
Những tiếng cười xì xào theo sau lưng, nhưng tôi không ngoái lại. Nước mắt rơi trên gương mặt, nhưng tim tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi biết mình đã chọn đúng: giữ lại điều có ý nghĩa, hơn là níu kéo thứ vô nghĩa.
Tôi thuê tạm một căn phòng nhỏ gần chỗ làm, bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống. Chiếc hộp gỗ đặt ngay ngắn trên bàn, như một lời nhắc nhở âm thầm.
Chưa đầy ba ngày sau, khi tôi vừa đi làm về, bất ngờ có tiếng gõ cửa dồn dập. Mở ra, tôi sững sờ: chồng tôi – người đàn ông kiêu ngạo vừa chế giễu tôi – giờ đây quỳ sụp xuống, nước mắt lưng tròng.
– Em ơi, về đi. Anh xin em. Đừng bỏ anh, đừng bỏ nhà…
Tôi chết lặng. Người đàn ông chưa từng biết cúi đầu giờ đây run rẩy cầu xin.
Thấy tôi im lặng, anh nghẹn ngào:– Ba ngày nay anh không ăn, không ngủ. Khi dọn phòng, tình cờ mở hộp kim chỉ…
Tôi giật mình.
Anh nói trong nước mắt:– Trong đó, ngoài kim chỉ, còn có một tờ giấy bà để lại. Anh chưa bao giờ biết. Chính tay mẹ viết: “Nếu một ngày nào đó con dâu mang hộp này rời khỏi nhà, nghĩa là con trai mẹ đã phụ bạc. Hãy nhớ, con trai mẹ không xứng, nhưng con dâu thì xứng đáng được yêu thương. Tài sản của mẹ, từ sổ tiết kiệm đến mảnh đất ở quê, đều mang tên con dâu. Hãy sống mạnh mẽ. Nếu con trai mẹ còn chút lương tâm, hãy cúi đầu xin lỗi.”
Anh nghẹn lại:– Anh đọc xong… như bị tát. Mẹ đã nhìn thấy tất cả từ trước. Anh sai rồi, anh phụ bạc em, phụ cả mẹ.
Tôi ngồi xuống, lòng trào dâng cảm xúc. Thì ra, mẹ chồng đã gửi gắm tình thương vào chiếc hộp ấy, dùng cách tinh tế để thử thách. Bà biết tôi chịu nhiều thiệt thòi, nên để lại chỗ dựa mà không ai ngờ đến.
Người đàn ông trước mặt tôi quỳ gối, khóc như đứa trẻ. Nhưng trái tim tôi đã chai sạn sau bao nhiêu năm bị tổn thương.
Tôi khẽ lắc đầu:– Mẹ trao cho em tất cả, nhưng em không muốn biến nó thành sợi dây trói buộc. Em tha thứ cho anh, nhưng không thể quay lại.
Anh òa khóc, nhưng không giữ được tôi nữa.
Tôi chuyển đến sống ở quê, trên mảnh đất mẹ chồng để lại. Mỗi buổi chiều, tôi mở chiếc hộp gỗ, ngắm từng cuộn chỉ, từng cây kim. Tôi dùng chúng để khâu áo cho con, khâu khăn choàng cho những đứa trẻ hàng xóm.
Cuộc sống mới giản dị nhưng bình yên. Tôi hiểu rằng, không phải lúc nào cũng có thể vá víu hôn nhân, nhưng có thể vá lành trái tim mình.
Chồng cũ thỉnh thoảng tìm đến, đứng xa xa, ánh mắt hối hận. Nhưng giữa chúng tôi giờ chỉ còn lại sự tha thứ, không còn là tình yêu.
Chiếc hộp kim chỉ – kỷ vật tưởng chừng nhỏ bé – lại chứa đựng cả tình thương, sự sáng suốt của một người mẹ. Nó nhắc nhở tôi: Có những thứ quý giá hơn mọi tài sản, đó là sự tôn trọng và tình nghĩa.
Câu chuyện khép lại với nước mắt nhưng cũng chan chứa tình người:
Người vợ chọn ra đi, giữ lại điều có ý nghĩa nhất.
Người chồng nhận ra muộn màng giá trị của tình cảm và lòng chung thủy.
Và người mẹ – dù đã khuất – vẫn để lại cho con dâu một điểm tựa bất ngờ.
Bởi đôi khi, một chiếc hộp nhỏ có thể chứa cả một bài học lớn cho đời.