Khu biệt thự H.L là nơi chẳng ai nghĩ đến hai chữ “phiền toái”. Cổng sắt cao hai mét, hàng rào điện tử, bảo vệ tuần đêm ngày. Ấy vậy mà suốt gần một tháng, mỗi tối lúc 9 giờ, bảo vệ lại thấy một người phụ nữ lom khom, đội nón rách, đẩy xe nhặt rác đến trước cổng biệt thự nhà ông bà T – chủ một công ty bất động sản lớn tiếng tăm khắp thành phố.
Bà không nói gì. Chỉ đứng đó một lúc, rồi lặng lẽ gỡ ra vài thứ từ xe rác cũ, đặt vào góc tường cổng biệt thự, chỉnh lại ngay ngắn, rồi đi.
Ban đầu, người ta nghĩ bà đi lạc. Rồi nghĩ bà… bị tâm thần. Bảo vệ đuổi, bà không phản ứng. Có lần ông T ra mặt quát tháo:
– “Bà đứng đây làm gì? Bà biết đây là nhà ai không? Biến!”
Người phụ nữ chỉ cúi đầu. Không một lời.
Ông T tức tối lệnh cho gắn thêm camera, báo cả phường. Nhưng bà vẫn đến. Đúng giờ. Đúng động tác. Như một nghi lễ bí ẩn không thể ngăn cản.
Cho đến một buổi tối, khi cơn mưa kéo dài bất thường, bà không đến.
Bảo vệ mở cổng ra quét dọn. Và lúc ấy, họ thấy một bọc giấy ướt dính nước mưa trong góc tường, chỗ bà thường đặt đồ. Tưởng là rác, anh bảo vệ định vứt. Nhưng tò mò, anh mở ra.
Ngay giây đầu tiên, anh sững người.
Bên trong là tập tài liệu dày cộp, gồm:
– Giấy khai sinh cũ nát của một đứa trẻ tên Trần Gia Khánh
– Ảnh chụp cậu bé khoảng 6 tuổi, đứng trước ngôi biệt thự này, tay cầm một chiếc xe đồ chơi
– Một lá thư viết tay, mở đầu bằng: “Gửi Gia Khánh – con trai của mẹ…”
– Và cuối cùng là… giấy chuyển nhượng tài sản căn biệt thự này – có chữ ký người mẹ: Nguyễn Thị Minh Trúc. Người nhận: Trần Gia T – chính là ông chủ biệt thự.
Câu chuyện bắt đầu bung ra như sấm nổ giữa trời quang.
Bà Trúc từng là vợ đầu của ông T. Sau biến cố mất con khi mới 6 tuổi vì tai nạn đuối nước, ông T đi bước nữa. Bà Trúc vì quá đau đớn mà rời khỏi thành phố, sống như ẩn sĩ. Nhưng sự thật là, cậu bé Khánh năm xưa… chưa từng mất.
Bà đưa con trốn đi. Lớn lên, cậu làm trong ngành công nghệ và đã mất vì tai nạn ở nước ngoài năm ngoái.
Lý do? Trong lá thư cuối, bà viết:
“Tôi từng mất con vì lòng tham và dối trá. Tôi không muốn mang theo bí mật này xuống mồ. Tôi trả lại căn nhà, không phải vì tôi nghèo. Mà vì con tôi từng đứng trước cánh cổng này, nhưng người cha máu mủ đã không nhận ra nó…”
Bà nhặt rác, không phải để sống. Mà để chờ một ánh nhìn. Một lời hỏi thăm. Một giây ăn năn.
Không ai thấy bà nữa kể từ đêm mưa đó. Nhưng người ta đồn rằng, cứ mỗi tối, đèn hiên biệt thự vẫn tự bật lúc 9 giờ, dù không ai đứng trước cổng.