Một buổi sáng cuối tuần ở Sài Gòn, ánh nắng vàng nhẹ nhàng len qua những tòa nhà cao tầng trên đường Lê Lợi. Showroom ô tô Minh Phát, nơi trưng bày những chiếc xe sang trọng từ sedan bóng bẩy đến SUV mạnh mẽ, đang nhộn nhịp khách ra vào. Nhân viên bán hàng, ai nấy vest chỉnh tề, nụ cười chuyên nghiệp, tất bật tiếp đón những vị khách ăn mặc lịch lãm. Tiếng nhạc jazz êm dịu hòa lẫn với giọng tư vấn rôm rả, tạo nên không khí sang trọng đặc trưng của nơi này.
arrow_forward_ios
Đọc thêm
Giữa khung cảnh ấy, một ông lão bước vào showroom. Ông khoảng ngoài sáu mươi, dáng người gầy gò, tóc bạc lưa thưa. Chiếc áo sơ mi sờn vai, quần tây bạc màu, và đôi dép tổ ong đen mòn vẹt khiến ông trông chẳng khác gì người đi chợ. Ông cầm một chiếc túi vải cũ kỹ, bước đi chậm rãi, dừng lại trước một chiếc SUV màu trắng nổi bật giữa showroom. Đôi mắt ông ánh lên sự tò mò, nhưng không chút vội vàng.
Các nhân viên liếc nhìn ông, rồi nhanh chóng quay đi. Anh Kiên, một nhân viên mới, thì thầm với đồng nghiệp: “Ông này chắc đi lạc thôi, nhìn đôi dép tổ ong kìa, mua nổi xe sao nổi?” Chị Lan, nhân viên lâu năm, cười khẩy: “Tốn thời gian lắm, để ý khách VIP đi.” Cả nhóm khúc khích, tiếp tục bám theo những vị khách ăn mặc bảnh bao, bỏ mặc ông lão đứng lặng lẽ ngắm xe.
Chỉ có Mai, cô lễ tân trẻ tuổi, nhận ra ông lão. Cô vừa vào làm được vài tháng, nhưng luôn giữ thái độ niềm nở với mọi khách hàng, bất kể họ là ai. Thấy ông lão đứng một mình, Mai rời quầy, bước đến gần. “Dạ, bác ơi, bác muốn xem xe nào ạ?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng, nụ cười chân thành. Ông lão ngẩng lên, đôi mắt hiền từ nhìn Mai. “Tôi muốn hỏi về chiếc SUV kia,” ông nói, giọng trầm và hơi khàn, tay chỉ vào chiếc xe trắng.
Mai gật đầu, nhiệt tình: “Dạ, chiếc này là dòng cao cấp, giá khoảng hơn ba tỷ, rất mạnh mẽ và tiện nghi. Bác muốn cháu mời anh tư vấn chuyên sâu hơn không ạ?” Ông lão gật nhẹ, ánh mắt như sáng hơn. “Cô cứ gọi người giúp tôi, nhưng cô nói chuyện dễ chịu, tôi thích.” Mai đỏ mặt, cảm ơn rồi nhanh chóng gọi Kiên, nghĩ rằng anh ta sẽ tiếp tục công việc.
Kiên miễn cưỡng bước tới, thái độ hời hợt. “Bác muốn gì ạ?” anh ta hỏi, mắt lướt qua ông lão với vẻ thiếu kiên nhẫn. Ông lão lặp lại: “Chiếc SUV trắng, giá bao nhiêu, có sẵn không?” Kiên nhếch môi, đáp qua loa: “Dạ, hơn ba tỷ, xe này phải đặt trước cả tháng. Bác xem cho vui thì được, chứ mua liền khó lắm.” Nói xong, Kiên quay đi, để lại ông lão và Mai đứng đó.
Mai lúng túng, cảm thấy thái độ của Kiên không đúng. Cô quay sang ông lão, nhỏ giọng: “Dạ, bác thông cảm, để cháu hỏi lại xem có xe sẵn không nhé.” Ông lão mỉm cười, xua tay: “Không sao, cô tử tế là được rồi. Tôi muốn mua chiếc này, giao ngay hôm nay, được không?” Mai bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu: “Dạ, để cháu kiểm tra ngay cho bác!” Cô định chạy đi gọi quản lý, nhưng ông lão đã lấy từ túi vải ra một chiếc điện thoại cũ, bấm số gọi.
Giọng ông nhỏ, nhưng rõ ràng: “Alo, chú Tài hả? Chuẩn bị tiền đi, tôi ở showroom Minh Phát. Ừ, chiếc SUV trắng, hơn ba tỷ.” Mai nghe loáng thoáng, thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn đứng đó, sẵn sàng hỗ trợ. Các nhân viên khác gần đó cũng nghe, nhưng chỉ nghĩ ông lão đang “nổ” cho vui.
—
Năm phút sau, cánh cửa showroom bật mở. Một người đàn ông trung niên mặc vest đen, dáng vẻ quyền lực, bước vào cùng hai người khác mang cặp táp lớn. Ông lão đứng dậy, bắt tay người đàn ông vest đen, gọi thân mật: “Chú Tài, nhanh đấy.” Người đàn ông, hóa ra là giám đốc một ngân hàng lớn, cười tươi: “Bác gọi là em phải có mặt ngay chứ!”
Cả showroom bỗng im phăng phắc. Kiên và Lan, những người từng coi thường ông lão, đứng chết lặng. Ông lão quay sang chỉ chiếc SUV: “Tôi lấy chiếc này, trả tiền mặt, làm thủ tục ngay được không?” Ông Tài gật đầu, ra hiệu cho hai người kia mở cặp táp. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng cọc tiền mới tinh được xếp lên bàn. “Ba tỷ hai trăm triệu, đúng giá xe và phí, bác kiểm tra đi,” ông Tài nói.
Chị Lan tái mặt, vội chạy đến, lắp bắp: “Dạ… bác, để cháu hỗ trợ bác!” Nhưng ông lão chỉ lắc đầu, ánh mắt bình thản: “Không cần, tôi thích cô kia hơn.” Ông chỉ về phía Mai, người đang đứng lặng, vẫn chưa hết bất ngờ. “Cô gái, làm thủ tục giúp tôi nhé,” ông nói, giọng ấm áp.
Hóa ra, ông lão tên Ba, từng là một doanh nhân thành công trong ngành bất động sản. Hai mươi năm trước, ông bán công ty, chọn sống giản dị để tránh phiền phức. Ông thích mặc đồ cũ, đi dép tổ ong vì “đơn giản và chẳng ai để ý”. Chiếc SUV này, ông mua để tặng cháu gái nhân dịp sinh nhật. Ông không cần khoe khoang, nhưng sự điềm tĩnh và cách ông đối xử với Mai khiến cả showroom ấn tượng.
Mai nhanh chóng hoàn tất thủ tục, không giấu được niềm vui khi được ông Ba khen ngợi. Ông còn tặng cô một khoản thưởng nhỏ, nói rằng: “Cô tử tế với người lạ, sau này sẽ đi xa.” Kiên và Lan cúi đầu, hối hận vì đã đánh giá ông lão qua vẻ ngoài. Khi chiếc SUV lăn bánh rời showroom, ông Ba ngồi ghế phụ, vẫn đôi dép tổ ong quen thuộc, mỉm cười nhìn dòng người qua lại.
Câu chuyện về ông lão đi dép tổ ong lan khắp showroom Minh Phát, trở thành bài học nhớ đời: đừng bao giờ coi thường bất kỳ ai. Và Mai, nhờ trái tim tử tế, không chỉ giành được sự tôn trọng mà còn chứng minh rằng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, sự chân thành luôn là điều quý giá nhất.