Sài Gòn năm 2007, nắng vàng rực rỡ trải dài trên đường Nguyễn Huệ. Bác Tài, một người chạy xe ôm đã ngoài 50, dựng chiếc Wave cũ kỹ dưới gốc cây me, chờ khách. Gương mặt bác khắc khổ, làn da sạm đen vì dãi nắng dầm mưa, nhưng đôi mắt luôn ánh lên sự chân thành. Bác sống trong căn phòng trọ tồi tàn ở quận 7, ngày ngày chở khách để nuôi hai đứa con ăn học. Dù nghèo, bác luôn tự hào vì chưa từng làm điều gì trái lương tâm.
arrow_forward_ios
Đọc thêm
Một buổi trưa, khi bác đang lau xe, một người phụ nữ bước tới. Chị ấy khoảng 30 tuổi, ăn mặc giản dị nhưng toát lên khí chất khác thường. Chị nhờ bác chở qua quận 1, rồi bắt chuyện như người quen cũ. Qua vài câu, bác biết chị tên Lan, chủ một công ty xuất khẩu cà phê đang lên. Cuối chuyến, Lan trả tiền, nhưng bác nhất định không lấy, bảo: “Chở cô vui lắm, coi như bác mời.” Lan mỉm cười, dúi vào tay bác tấm danh thiếp: “Có gì khó, cứ gọi tôi.”
Vài tháng sau, cuộc sống của bác Tài bỗng chìm trong khó khăn. Con gái lớn của bác, Minh Thư, thi đậu đại học, nhưng bác không xoay nổi học phí. Chạy vạy khắp nơi, vay nóng, bán cả chiếc nhẫn cưới, bác vẫn thiếu một khoản lớn. Trong lúc tuyệt vọng, bác nhớ đến tấm danh thiếp của Lan. Run run cầm điện thoại, bác gọi, ngập ngừng kể chuyện. Không ngờ, Lan hẹn gặp ngay chiều hôm đó.
Tại quán cà phê nhỏ, Lan lắng nghe bác, không chút phán xét. Khi bác ngỏ ý vay 50 triệu, Lan gật đầu: “Tôi cho bác vay, không lãi. Bao giờ có, bác trả. Nhưng tôi tin bác sẽ làm được nhiều hơn thế.” Bác Tài nghẹn ngào, chỉ biết hứa sẽ trả đủ, dù trong lòng không chắc mình có thể. Lan chuyển tiền ngay, kèm một câu: “Bác giữ sức khỏe, con bác cần bác hơn tiền.”
Nhờ khoản vay, Minh Thư vào đại học, còn cậu con trai út cũng được học hành tử tế. Bác Tài lao vào làm việc, không chỉ chạy xe ôm mà còn nhận giao hàng, sửa xe lặt vặt. Mỗi đồng kiếm được, bác dành dụm, quyết trả nợ cho Lan. Nhưng khi bác liên lạc lại, Lan đã chuyển công ty ra nước ngoài, số điện thoại không còn liên lạc được. Bác đành giữ món nợ trong lòng, như một lời thề phải sống tử tế để không phụ lòng tin của ân nhân.
Thời gian trôi, Lan trở thành nữ tỷ phú nổi tiếng, sở hữu tập đoàn xuất khẩu nông sản tầm cỡ quốc tế. Còn bác Tài, dù không giàu, đã nuôi hai con thành tài. Minh Thư tốt nghiệp ngành tài chính, làm việc cho một ngân hàng lớn. Cậu út Minh Đức trở thành kỹ sư xây dựng. Cả hai đều phụng dưỡng bố, mua cho bác căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Nhưng bác vẫn chạy xe ôm, bảo rằng: “Nghề này là bạn bác, bỏ sao đành.”
Mười tám năm sau, năm 2025, một sự kiện từ thiện lớn được tổ chức tại Sài Gòn. Lan, giờ là biểu tượng của lòng nhân ái, trở về để ra mắt quỹ học bổng cho trẻ em nghèo. Bác Tài tình cờ đọc được tin trên báo, nhận ra ân nhân năm xưa. Bác quyết định tìm cách gặp Lan, mang theo 50 triệu đồng đã dành dụm suốt bao năm, cộng thêm chút lãi bác tự tính để “cho tròn đạo nghĩa.”
Ngày sự kiện, bác Tài đứng lẫn trong đám đông, bộ áo cũ kỹ nhưng sạch sẽ, tay ôm chặt bìa tiền. Khi Lan xuất hiện, bác lặng người. Người phụ nữ năm nào giờ sang trọng, điềm tĩnh, nhưng nụ cười vẫn ấm áp như xưa. Bác cố chen lên, nhưng bảo vệ ngăn lại. Không nản, bác nhờ một nhà báo chuyển lời nhắn: “Bác xe ôm năm xưa muốn gặp cô Lan để trả ơn.”
Lan nghe tin, lập tức mời bác vào. Trong phòng họp nhỏ, bác Tài rưng rưng kể lại câu chuyện 18 năm trước, đưa ra số tiền và xin lỗi vì đã để cô đợi lâu. Lan lặng đi, không phải vì số tiền, mà vì lòng chân thành của bác. Cô nắm tay bác: “Bác ơi, số tiền này không quan trọng bằng việc bác đã nuôi hai đứa con thành người. Đó mới là món nợ lớn nhất bác trả cho đời.”
Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Lan mời bác lên sân khấu sự kiện, trước hàng trăm người, kể về lòng tốt của bác Tài – người không chỉ trả nợ tiền mà còn trả nợ niềm tin bằng cả cuộc đời mình. Đám đông vỗ tay vang dội, nhiều người rưng rưng. Lan công bố rằng quỹ học bổng của cô sẽ mang tên “Tâm Tài,” lấy cảm hứng từ bác, để hỗ trợ những người lao động nghèo nuôi con ăn học.
Tin tức về bác Tài lan khắp nơi. Minh Thư và Minh Đức, lần đầu nghe bố kể đầy đủ câu chuyện, ôm chầm lấy bác, tự hào vì người cha bình dị của mình. Cộng đồng bắt đầu quyên góp, giúp bác mở một tiệm sửa xe nhỏ như ước mơ thuở trẻ. Dù vậy, bác vẫn thỉnh thoảng chạy xe ôm, bảo rằng: “Để gặp gỡ mọi người, nghe chuyện đời, vui hơn ngồi nhà.”
Lan và bác Tài giữ liên lạc, không còn là ân nhân và người mắc nợ, mà như hai người bạn. Lan thường nói: “Bác Tài nhắc tôi rằng, lòng tốt không bao giờ mất đi, nó chỉ chờ ngày nở hoa.” Còn bác, mỗi lần nhắc đến Lan, chỉ cười: “Cô ấy cho bác vay không phải tiền, mà là hy vọng.”
Câu chuyện của bác Tài trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều người. Trong con hẻm nhỏ quận 7, nơi bác từng sống, người ta vẫn kể về ông lão xe ôm với trái tim vàng. Và dưới gốc me trên đường Nguyễn Huệ, dù bác không còn ngồi đó mỗi ngày, ký ức về lòng tốt và sự trả ơn vẫn mãi sáng ngời, như ánh nắng Sài Gòn chẳng bao giờ tắt.