Giữa trung tâm thành phố, nơi những tòa nhà chọc trời phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ, tỷ phú Trần Hạo – một doanh nhân tầm cỡ trong ngành công nghệ – vừa kết thúc buổi họp quan trọng. Hôm nay là ngày quyết định số phận của một thương vụ trị giá hàng tỷ đô.
Từ trên tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Vũ, ông chậm rãi bước ra bãi đỗ xe riêng, nơi chiếc Rolls-Royce Phantom đen bóng đang chờ sẵn. Tài xế trung thành của ông đã mở cửa, nhưng ngay khi ông vừa bước tới, một cậu bé lem luốc, khoảng 10 tuổi, bất ngờ lao đến, hét lớn:
“Đừng lên xe! Phanh xe bị cắt rồi!”
Cả khu vực đột ngột im lặng. Tỷ phú Trần Hạo khựng lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu bé. Đội vệ sĩ lập tức tiến lên, định kéo cậu bé ra xa. Nhưng điều khiến ông chú ý là vẻ hoảng loạn thực sự trên khuôn mặt đứa trẻ.
“Cháu nói gì?” – Trần Hạo trầm giọng hỏi.
Cậu bé thở hổn hển, đôi mắt tròn xoe ánh lên sự chân thành. “Cháu… cháu thấy một người mặc áo đen lén lút cắt phanh xe! Nếu bác lên, xe sẽ không dừng lại được!”
Trong một giây, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Trần Hạo. Ông không phải là người dễ tin vào những điều phi lý, nhưng bản năng mách bảo có điều gì đó không đúng. Ông liếc nhìn chiếc xe sang trọng của mình, lòng dậy lên một cảm giác bất an.
“Tài xế, kiểm tra phanh ngay lập tức.”
Người tài xế cúi đầu nhận lệnh, nhưng tay vừa đặt lên tay nắm cửa, một tiếng nổ chát chúa vang lên!
BÙM!
Chiếc Rolls-Royce bỗng bùng cháy dữ dội! Nếu ông lên xe sớm hơn chỉ vài giây… kết cục đã không thể tưởng tượng được!
Vệ sĩ lập tức tản ra, rút súng đề phòng. Người đi đường hoảng sợ bỏ chạy, còn cậu bé kia run rẩy, nước mắt lăn dài.
Trần Hạo sững sờ, nhưng rồi ánh mắt ông trở nên lạnh lẽo. Rõ ràng có người muốn lấy mạng ông!
Ông quay sang cậu bé, trầm giọng hỏi: “Cháu thấy gì? Kể lại ngay!”
Cậu bé nuốt nước bọt, giọng run rẩy:
“Hồi nãy, cháu đi lượm vỏ lon gần đây thì thấy một người mặc đồ đen, đeo khẩu trang, cúi xuống gầm xe. Cháu nấp sau bức tường theo dõi. Khi hắn đi rồi, cháu lại gần và thấy dây phanh bị cắt đứt hẳn! Cháu sợ quá, nên chạy đến báo ngay…”
Trần Hạo siết chặt nắm tay. Rõ ràng đây không phải là một tai nạn ngẫu nhiên, mà là một kế hoạch ám sát tinh vi.
Ông nhìn đứa trẻ gầy gò, đôi chân trần lấm lem bùn đất.
“Cháu tên gì?”
“Cháu… cháu là Minh!”
Lúc này, từ phía xa, một bóng đen thấp thoáng lẫn vào đám đông. Trần Hạo lập tức nhận ra có người đang theo dõi mình. Ông quay sang vệ sĩ:
“Bắt hắn lại!”
Nhưng ngay khi đội vệ sĩ lao đến, kẻ đó nhanh chóng nhảy lên một chiếc xe máy đợi sẵn và phóng đi với tốc độ kinh hoàng.
Trần Hạo nheo mắt, lòng đầy nghi hoặc.
Ai lại muốn giết ông? Một đối thủ kinh doanh? Một kẻ thù giấu mặt?
Nhưng có một điều ông chắc chắn… Nếu không nhờ cậu bé nghèo này, hôm nay có lẽ đã là ngày cuối cùng trong cuộc đời ông.
Trần Hạo nhìn Minh, rồi bất ngờ đặt tay lên vai cậu.
“Cháu đã cứu mạng bác. Cháu có muốn đi học không?”
Minh ngạc nhiên, đôi mắt long lanh ánh lên tia hy vọng. “Cháu… cháu từng mơ được đi học, nhưng… mẹ cháu nghèo lắm…”
Trần Hạo mỉm cười. “Từ hôm nay, bác sẽ lo cho cháu. Không ai cứu sống một mạng người mà phải chịu khổ cả.”
Minh bật khóc. Cậu không ngờ một hành động nhỏ bé của mình lại thay đổi cuộc đời đến như vậy.
Ở phía xa, những ánh đèn xe cảnh sát lóe lên, báo hiệu một cuộc điều tra bắt đầu… nhưng trong lòng Minh, một con đường mới cũng vừa mở ra.