Em gái tôi cứ giữ nếp sống và suy nghĩ như thế này thì sẽ khổ cả đời.
Em gái tôi là giáo viên tiểu học, có học thức, có ngoại hình, ăn nói dễ thương và dịu dàng. Nhiều người đàn ông theo đuổi em ấy lắm, trong đó có những người đồng nghiệp cùng trường, có nhân viên ngân hàng, có anh chàng hàng xóm làm thợ sắt nhưng giàu có… Vậy mà em lại yêu và đòi cưới một gã đàn ông lớn hơn 12 tuổi, làm nghề bảo vệ nhà hàng, mức lương rất thấp. Thật tình khi em dẫn bạn trai về giới thiệu, nhìn nét mặt anh ta bặm trợn, xăm trổ, cả nhà tôi đều bật ngửa bật nghiêng.
Bố mẹ tôi khuyên em nên xem xét lại. Yêu đương là một chuyện, cưới nhau rồi lại là chuyện khác. Thời đại bây giờ không còn cảnh “một túp lều tranh, 2 quả tim vàng” nữa đâu, em đừng mơ mộng hão huyền vào một cuộc sống hạnh phúc dù không có tiền nữa? Nhưng bất chấp mọi người can ngăn, bố mẹ phản đối, em tôi lại dại dột để có bầu và về nhà chồng chỉ sau một lễ hỏi cưới gộp chung hết sức đơn giản.
Sau đám cưới, tôi thường đến chơi với em gái, tiện thể xem cuộc sống của em có ổn không. Qua quan sát, tôi thấy mẹ chồng em hiền lành, nhẫn nhịn; bố chồng lại có vẻ khó chịu, soi mói, khắt khe. Nhà chồng không khá giả gì, nước cũng còn dùng giếng khoan chứ chưa có nước máy. Thấy em gái đi dạy về mệt nhọc, bầu bì mà còn phải ngồi giặt đồ tay, tôi xót quá nên mua máy giặt cho. Đầm bầu, sữa, thuốc bổ của em cũng là tiền tôi mua cho.
Ảnh minh họa
Em gái sinh con, tôi cho tiền em đẻ dịch vụ, tiêm thuốc không đau, còn chồng em chỉ biết đứng ngoài hỏi đẻ có tốn nhiều tiền không? Tiêm thuốc đó làm chi cho tốn kém? (Đúng là kiểu người vừa ích kỷ vừa thiếu hiểu biết). Rồi vợ không có sữa thì lại trách vợ kén ăn, giờ sữa không có nên phải cho con bú sữa ngoài, tốn kém nhiều quá… Tôi bực bội, quát em rể một trận, bảo tiền tôi bỏ ra chăm lo cho em gái, không cần em rể can xen vào. Cậu ấy tự ái bỏ về, mặc kệ tôi chăm sóc mẹ con em gái ở viện suốt 5 ngày trời.
Sau khi em gái xuất viện, tôi chỉ đến thăm một lần vì công việc rất bận rộn, tôi không thể nghỉ được nữa. Đến trưa hôm qua, tôi mua cho em gái mấy lọ thuốc bổ, cho cháu 2 lon sữa bột nên ghé vào nhà chồng đưa em. Tại đây, tôi tận mắt thấy mâm cơm ở cữ của em gái đang có 2 phần ăn hoàn toàn khác biệt. Một bên chỉ có cá kho với ít rau lang luộc và quả trứng vịt. Một bên lại là bát thịt kho tàu, tôm rang và bát canh thịt bò. Tôi cứ tưởng em gái sẽ được ăn bên phần ngon, nào ngờ lại thấy mẹ chồng bưng vào cho em phần thức ăn đạm bạc.
Tôi hỏi tại sao em lại ăn thức ăn như vậy, em đang ở cữ, lẽ ra nên ăn ngon hơn để có sức trông em bé và có sữa cho bé bú chứ? Em tôi cúi mặt, bảo mẹ chồng chia 2 phần là có lý do và em cũng đồng tình với cách chia đó. Em không có sữa cho con bú nên ăn đạm bạc tí cũng không sao, còn chồng thì phải trực ca đêm, không ngủ được bao nhiêu nên cần ăn uống tẩm bổ hơn.
Ôi trời ơi, tôi nghe xong mà tức ngang xương. Với cái lối suy nghĩ này, bảo sao em sống khổ sở, thậm chí sẽ khổ cả đời vì chồng con. Tự dưng tôi lại thấy mình đang “dài tay” quá, lo cho em quá mức nhưng em lại không biết tự yêu bản thân mình mà chỉ biết quan tâm người khác. Tôi có nên bỏ mặc em gái, để em tự xoay xở cuộc sống của mình không?