Trong buổi chiều cuối thu, khi những cơn gió se lạnh bắt đầu mơn man qua từng tán cây khẳng khiu của Hà Nội, điện thoại tôi chợt reo vang. Màn hình sáng lên một cái tên đã ngủ yên trong ký ức từ rất lâu: “Minh”. Tay tôi khẽ run lên khi nhìn dòng chữ ấy, một cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ len lỏi trong từng tế bào. Đã gần bốn năm kể từ ngày tôi và Minh kết thúc cuộc hôn nhân, bốn năm tôi miệt mài hàn gắn những mảnh vỡ của trái tim, cố gắng gầy dựng lại cuộc đời mình. Tôi lưỡng lự, rồi hít một hơi thật sâu, ấn nút nghe.
“Alo,” giọng tôi cố tỏ ra điềm tĩnh, dù trong lòng đang dậy sóng.
“An à, anh Minh đây. Em có rảnh không, anh muốn gặp em một chút. Có chuyện quan trọng lắm.” Giọng Minh nghe thật khàn, mang theo một nỗi ưu tư mà tôi chưa từng nghe thấy trong những năm tháng bên nhau.
Tôi nhíu mày. “Chuyện gì vậy anh? Em đang ở cơ quan.”
“Không phải chuyện gấp, nhưng anh muốn nói trực tiếp. Em có thể đến bệnh viện Vinmec, phòng 503, khoa Phụ sản được không?”
Bệnh viện Vinmec? Khoa Phụ sản? Một linh cảm không lành bất chợt ập đến. Minh đã tái hôn cách đây hai năm, và tôi biết vợ mới của anh, tên Hà, đang mang thai. Chẳng lẽ… Tôi cố xua đi những suy nghĩ tồi tệ, nhưng trái tim tôi vẫn đập loạn xạ không kiểm soát.
“Được rồi, em sẽ đến.” Tôi nói, rồi ngắt cuộc gọi. Bàn tay tôi lạnh toát khi đặt điện thoại xuống bàn. Bao nhiêu kỷ niệm cũ, những khoảnh khắc hạnh phúc xen lẫn những nỗi đau, đột ngột ùa về như một thước phim quay chậm. Tôi thở dài, xin phép sếp ra ngoài, lòng nặng trĩu những băn khoăn.
Bước chân vào bệnh viện, mùi cồn và thuốc sát trùng quen thuộc xộc thẳng vào mũi, khiến tôi rùng mình. Hành lang dài hun hút, tiếng bước chân vội vã, tiếng xe lăn lướt qua, tất cả tạo nên một không khí nặng nề, u ám. Tôi tìm đến phòng 503. Cánh cửa hé mở, Minh ngồi co ro trên chiếc ghế đá ngoài hành lang, dáng vẻ tiều tụy, xanh xao hơn rất nhiều so với lần cuối tôi nhìn thấy anh. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt anh vô hồn, trống rỗng.
“Em đến rồi,” anh thều thào, giọng nói lạc đi.
Tôi gật đầu, đứng đối diện anh, lòng tôi rối bời. “Có chuyện gì vậy anh?”
Minh không trả lời ngay. Anh đưa tay vào túi áo, lấy ra một tập hồ sơ cũ kỹ, bìa đã ngả màu và sờn rách. Anh đặt nó vào tay tôi. “Em xem đi, rồi em sẽ hiểu.”
Tôi cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Tập hồ sơ này đã theo Minh bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn còn giữ? Tôi nhận lấy, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Nó nhẹ tênh, nhưng sức nặng của nó đè nặng lên trái tim tôi. Tôi mở bìa hồ sơ ra, bên trong là những tờ giấy đã ố vàng theo năm tháng.
Trang đầu tiên là một giấy khám thai, ghi tên… Nguyễn Ngọc Trâm. Tôi ngẩng đầu nhìn Minh, ánh mắt tôi đầy hoài nghi và bối rối. “Ngọc Trâm là ai?”
Minh nhìn tôi, đôi mắt anh đỏ hoe, rưng rưng. “Em cứ đọc tiếp đi, em sẽ hiểu tất cả.”
Tôi lật thêm những trang tiếp theo. Đó là những biên lai thanh toán viện phí, những kết quả xét nghiệm, và một bức ảnh siêu âm đã mờ nhạt. Bức ảnh chỉ thấy một chấm nhỏ xíu nằm gọn trong túi ối. Rồi đến một tờ giấy báo tử. Tên bệnh nhân: Nguyễn Ngọc Trâm. Ngày mất: 20/08/2021. Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy, trái tim tôi như ngừng đập. Ngày đó… đó chính là ngày tôi sảy thai.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi nhớ như in cái ngày định mệnh ấy, ngày tôi mất đi đứa con đầu lòng của chúng tôi, đứa bé mà tôi và Minh đã đặt trọn niềm hy vọng. Chúng tôi đã đặt tên cho con là Trâm, với ước nguyện con sẽ là một viên ngọc quý giá trong cuộc đời. Nhưng rồi, cơn đau bụng dữ dội, máu chảy không ngừng, và mọi thứ sụp đổ. Tôi đã chìm sâu vào nỗi tuyệt vọng sau mất mát đó, và đó cũng là khởi đầu cho những rạn nứt không thể hàn gắn trong cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Tôi lật đến trang cuối cùng. Đó là một tờ giấy viết tay, nét chữ nắn nót, quen thuộc đến mức khiến tôi nghẹn lời. Là chữ của mẹ tôi. “Gửi con gái yêu An của mẹ. Mẹ xin lỗi con. Mẹ đã giấu con một bí mật. Trâm vẫn còn sống.”
Tôi sững sờ. Tay tôi run lên bần bật, tập hồ sơ rơi xuống sàn nhà. “Cái gì? Mẹ… mẹ nói gì vậy? Trâm… Trâm còn sống ư?” Giọng tôi lạc đi, đầy hoang mang và tuyệt vọng, lồng ngực tôi như bị ai bóp nghẹt.
Minh cúi xuống nhặt tập hồ sơ, đặt lại vào tay tôi. “Anh biết em sẽ sốc. Anh cũng vậy khi mới biết chuyện này.”
“Anh biết? Anh biết từ bao giờ?” Tôi gần như gào lên, nước mắt đã chực trào, tuôn rơi lã chã.
“Cách đây vài ngày. Mẹ em đã gọi cho anh trước khi bà mất. Bà kể cho anh nghe toàn bộ sự thật.”
Mẹ tôi… đã mất? Mẹ tôi đã mất mà tôi không hề hay biết? Mẹ đã giấu tôi chuyện này đến tận giây phút cuối cùng? Nỗi đau mất con, nỗi đau mất mẹ, tất cả cùng lúc ập đến, đập mạnh vào lồng ngực tôi. Tôi gục xuống ghế, bật khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào xé lòng.
Minh ngồi xuống bên cạnh tôi, im lặng một lúc, rồi anh bắt đầu kể lại câu chuyện mà mẹ tôi đã giấu kín bấy lâu, một câu chuyện đầy bi kịch và hy sinh.
“Ngày em sảy thai, tình trạng của em rất nguy kịch. Bác sĩ nói em bị băng huyết nặng, nếu không có đủ máu truyền kịp thời thì sẽ rất khó qua khỏi. Lúc đó, ngân hàng máu của bệnh viện đang thiếu máu trầm trọng, không đủ để cứu cả em và một bệnh nhân khác.”
Tôi im lặng lắng nghe, trái tim tôi thắt lại, cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Tôi nhớ mang máng về quãng thời gian đó. Tôi đã hôn mê sâu vài ngày, khi tỉnh dậy, tôi chỉ biết mình đã mất con. Bác sĩ và gia đình đều nói rằng tôi không thể giữ được thai nhi vì sức khỏe quá yếu, cơ thể không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Có một cặp vợ chồng hiếm muộn, họ đã chờ đợi rất lâu để có con, mong mỏi từng ngày. Người vợ cũng đang trong tình trạng nguy kịch, cần được phẫu thuật cấp cứu nhưng không có đủ máu. Bác sĩ đã đề nghị với mẹ em một thỏa thuận khó khăn. Nếu em đồng ý hiến máu cứu người phụ nữ kia, thì họ sẽ cố gắng hết sức để cứu em, và đổi lại, đứa bé của em, nếu có thể cứu được, sẽ được trao cho cặp vợ chồng đó nuôi dưỡng.”
“Không thể nào!” Tôi vùng vẫy, giọng tôi vang lên đầy phẫn uất. “Tại sao? Tại sao mẹ lại đồng ý? Tại sao mẹ lại giấu con một bí mật lớn đến thế?”
“Mẹ em đã rất đau lòng, nhưng bà ấy không còn lựa chọn nào khác. Em đang cận kề cái chết, sự sống chỉ còn tính bằng phút. Bà ấy không muốn mất cả con gái lẫn cháu ngoại. Bác sĩ nói đứa bé có cơ hội sống sót rất mong manh, chỉ là phép màu thôi. Nhưng rồi, phép màu đã thực sự xảy ra. Trâm đã sống.”
Minh nhìn tôi, ánh mắt anh đầy xót xa, tiếc nuối. “Mẹ em đã hứa với cặp vợ chồng kia rằng sẽ giữ bí mật này mãi mãi. Bà ấy không muốn làm xáo trộn cuộc sống bình yên của họ, và cũng không muốn em phải đau khổ thêm nữa khi biết sự thật nghiệt ngã này. Bà ấy đã sống với gánh nặng này suốt bao nhiêu năm qua, một mình chịu đựng tất cả.”
Tôi ôm mặt khóc nức nở, tiếng khóc xé lòng. Hóa ra, đứa con mà tôi đã ngỡ đã mất đi, đứa bé tôi từng ôm ấp trong giấc mơ, vẫn còn sống. Hóa ra, mẹ tôi đã phải chịu đựng một bí mật lớn lao, một sự hy sinh thầm lặng đến nhường này. Tôi cảm thấy vừa đau đớn, vừa ân hận khôn nguôi. Mẹ đã hy sinh quá nhiều vì tôi, nhưng tôi lại không hề hay biết, không hề một lần thấu hiểu.
“Vậy… Trâm đang ở đâu?” Tôi hỏi, giọng run rẩy, khản đặc.
Minh chỉ tay về phía một cánh cửa khác, cách đó không xa. “Trâm đang ở phòng hồi sức tích cực. Con bé vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn.”
Tim tôi như ngừng đập. Bệnh tim bẩm sinh? Con tôi… đứa bé mà tôi từng nghĩ đã mất đi, đang ở rất gần, và đang chiến đấu với bệnh tật từng giây từng phút. Một cảm giác tội lỗi dâng trào trong tôi, nuốt chửng lấy lý trí. Tôi đã bỏ rơi con, đã không ở bên con khi con cần tôi nhất, khi con yếu ớt nhất.
“Cha mẹ nuôi của Trâm là ai?” Tôi hỏi, cố gắng giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng.
“Là gia đình bác sĩ Khoa. Bác sĩ Khoa là người đã phẫu thuật cho em ngày đó, người đã cứu sống em. Ông ấy và vợ đã hứa với mẹ em sẽ chăm sóc Trâm thật tốt, như con ruột của mình,” Minh nói, giọng anh trầm hẳn xuống.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ trung niên bước ra từ phòng hồi sức. Bà ấy có vẻ ngoài tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe vì mất ngủ và lo lắng. Bà ấy nhìn Minh, rồi nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy sự dò xét và nghi ngại.
“Đây là An, mẹ ruột của Trâm,” Minh giới thiệu, giọng anh chứa đầy sự trang trọng.
Người phụ nữ đó nhìn tôi, rồi đôi mắt bà ấy bỗng rưng rưng, ngấn lệ. “Chị là An sao? Em là Hà. Em là mẹ của Trâm.”
Hà? Tôi sững sờ, đứng chết lặng. Hóa ra, Hà là vợ của Minh bây giờ, và cũng là mẹ nuôi của Trâm. Thế giới của tôi như quay cuồng, mọi thứ đảo lộn. Quá nhiều thông tin, quá nhiều cảm xúc đan xen, dồn dập ập đến, khiến tôi choáng váng.
“Em xin lỗi,” Hà nói, giọng run run, nấc nghẹn. “Em và anh Khoa đã giấu chị suốt bao nhiêu năm qua. Chúng em biết làm vậy là không đúng, nhưng Trâm là tất cả đối với chúng em, là hơi thở, là cuộc sống.”
Tôi không biết phải nói gì. Quá nhiều thông tin, quá nhiều cảm xúc đan xen. Tôi nhìn Hà, rồi nhìn Minh. Cả hai đều có vẻ mặt đau khổ và hối lỗi, ánh mắt chất chứa nỗi niềm.
“Trâm… con bé thế nào rồi?” Tôi hỏi, cố gắng trấn tĩnh bản thân, dù giọng nói vẫn không ngừng run rẩy.
“Bác sĩ nói ca phẫu thuật đã thành công. Nhưng con bé vẫn còn yếu lắm, cần thời gian để hồi phục,” Hà nói, nước mắt chảy dài trên gò má. “Em và anh Khoa đã làm mọi cách để cứu con. Con bé là tất cả của chúng em, là ánh sáng trong cuộc đời này.”
Tôi gật đầu. Tôi hiểu cảm giác đó. Tôi cũng từng mất con, tôi hiểu nỗi đau đớn khi phải đứng nhìn đứa con mình yêu thương đấu tranh giành sự sống, từng giây từng phút.
Chúng tôi ngồi đó, ba người xa lạ, nhưng lại có một sợi dây vô hình ràng buộc chúng tôi lại với nhau: Trâm. Cả ba chúng tôi đều mong mỏi đứa trẻ đó sẽ bình an, sẽ vượt qua cơn bạo bệnh.
Minh kể cho tôi nghe về cuộc sống của Trâm. Con bé là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi, nhưng sức khỏe yếu ớt. Hà và bác sĩ Khoa đã phải rất vất vả để chăm sóc Trâm, từng li từng tí. Họ đã dành cả cuộc đời, cả tâm huyết để chữa bệnh cho con, không quản ngại khó khăn.
Tôi nghe câu chuyện của họ, lòng tôi dâng lên một cảm giác phức tạp. Vừa đau lòng vì đã bỏ lỡ những năm tháng đầu đời quý giá của con, vừa biết ơn Hà và bác sĩ Khoa đã chăm sóc con tôi chu đáo, tận tình.
Mấy ngày sau, tôi thường xuyên đến bệnh viện. Tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn Trâm qua tấm kính trong suốt. Con bé bé bỏng nằm trong lồng kính, chi chít dây dợ, nhưng đôi mắt bé nhỏ của con vẫn ánh lên sự kiên cường, một nghị lực phi thường.
Hà và bác sĩ Khoa đã kể cho Trâm nghe về tôi. Họ nói rằng tôi là “người mẹ đặc biệt của con”, người đã cho con cuộc sống. Trâm rất tò mò về tôi, ánh mắt con bé luôn hướng về phía tôi mỗi khi tôi đến.
Một ngày, Hà bước ra khỏi phòng hồi sức. “Trâm muốn gặp chị,” cô ấy nói, giọng đầy xúc động.
Tim tôi đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cuối cùng, tôi cũng được gặp con. Tôi bước vào phòng, không khí trong phòng thật yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc đang hoạt động đều đều. Trâm nằm đó, đôi mắt to tròn, đen láy nhìn tôi.
“Chào con,” tôi nói, giọng nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng. “Mẹ là An.”
Trâm mỉm cười yếu ớt, nụ cười như một thiên thần. “Chào mẹ An. Con là Trâm.”
Nụ cười của con bé làm tan chảy trái tim tôi, sưởi ấm tâm hồn tôi. Bao nhiêu năm tháng dằn vặt, bao nhiêu nỗi đau, tất cả dường như tan biến khi tôi được nhìn thấy con, được nghe con gọi tôi là mẹ.
Từ ngày đó, tôi thường xuyên đến thăm Trâm. Chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi kể cho con nghe về những câu chuyện cổ tích, về những điều kỳ diệu trong cuộc sống, về thế giới bên ngoài. Trâm rất thích nghe tôi hát ru. Giọng hát của tôi đã lâu không cất lên, nhưng khi hát cho con nghe, tôi cảm thấy một sự bình yên đến lạ, một sự kết nối thiêng liêng.
Quan hệ giữa tôi, Minh, Hà và bác sĩ Khoa dần trở nên gắn bó, khăng khít hơn. Chúng tôi không còn là những người xa lạ nữa, mà là một gia đình, một gia đình đặc biệt được gắn kết bởi tình yêu thương vô bờ bến dành cho Trâm.
Sau ba tháng điều trị tích cực, Trâm đã được xuất viện. Ngày Trâm về nhà, tôi cũng có mặt. Căn nhà của Hà và bác sĩ Khoa tràn ngập tiếng cười, ánh nắng chan hòa. Trâm khỏe mạnh hơn, vui vẻ hơn, đôi má hồng hào.
“Mẹ An ơi, mẹ có ở lại với con không?” Trâm hỏi, đôi mắt to tròn nhìn tôi đầy hy vọng, long lanh như những vì sao.
Tôi nhìn Hà và bác sĩ Khoa. Họ gật đầu, mỉm cười đầy cảm thông và sẻ chia.
“Có chứ, mẹ sẽ ở lại với con,” tôi nói, ôm chặt Trâm vào lòng. Nước mắt tôi lại chảy dài, nhưng lần này là nước mắt của hạnh phúc, của sự viên mãn.
Cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi vẫn đi làm, nhưng tôi dành nhiều thời gian hơn cho Trâm. Tôi và Hà cùng nhau chăm sóc con bé, cùng nhau đưa con đi học, đi chơi, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Minh cũng thường xuyên đến thăm Trâm. Anh ấy đã chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách trở thành một người cha tốt, một người bạn tốt, luôn quan tâm và lo lắng cho con.
Trâm lớn lên trong vòng tay yêu thương của cả bốn người chúng tôi. Con bé là một đứa trẻ đặc biệt, một món quà mà cuộc đời đã ban tặng cho chúng tôi sau bao nhiêu giông bão, bao nhiêu thử thách. Trâm là minh chứng cho tình yêu, sự tha thứ, và những điều kỳ diệu vẫn luôn tồn tại trong cuộc sống.
Có những lúc, tôi vẫn cảm thấy đau lòng khi nghĩ về mẹ, về bí mật mà bà đã giấu kín, về sự hy sinh thầm lặng của bà. Nhưng tôi biết, mẹ làm vậy là vì yêu thương tôi, vì muốn tôi được hạnh phúc, muốn tôi được sống. Tôi thầm cảm ơn mẹ đã hy sinh tất cả để Trâm có thể sống, có thể lớn lên khỏe mạnh.
Ngày sinh nhật lần thứ năm của Trâm, chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà. Trâm cười rạng rỡ, thổi nến và ước điều ước của mình. Khi nhìn thấy nụ cười trong trẻo của con, tôi biết rằng mình đã tìm thấy hạnh phúc đích thực, một hạnh phúc trọn vẹn.
Hạnh phúc không phải là sự hoàn hảo, mà là sự chấp nhận và yêu thương những điều không hoàn hảo. Hạnh phúc là khi ta tìm thấy ánh sáng trong bóng tối, là khi ta biết rằng mình không cô đơn, rằng mình luôn có một gia đình để nương tựa. Và tôi, tôi đã tìm thấy hạnh phúc của mình trong vòng tay của Trâm, trong tình yêu thương của một gia đình đặc biệt, một gia đình không theo khuôn mẫu, nhưng tràn đầy tình yêu.