Trong một ngôi làng nhỏ yên bình, Hương là cô dâu mới về nhà chồng. Cô xinh đẹp, dịu dàng, nhưng ánh mắt luôn phảng phất nỗi buồn khó tả. Chồng cô, Nam, là người đàn ông hiền lành, yêu thương vợ hết mực. Tuy nhiên, mẹ chồng Hương, bà Lan, lại không ưa cô. Từ ngày Hương bước chân vào nhà, bà Lan luôn tìm cách đay nghiến, bóng gió về chuyện “con dâu không còn trong trắng”.
Mỗi bữa cơm, bà Lan không ngớt lời cay nghiệt:
– “Hừ, thời buổi này, con gái mà không biết giữ mình, đến với con trai tao chắc chỉ là kẻ lừa tình, để nó đổ vỏ thôi!”
Hương chỉ cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Nam, dù thương vợ, nhưng trước áp lực từ mẹ, anh dần trở nên trầm lặng, ánh mắt đầy dằn vặt. Những đêm khuya, Hương nghe tiếng chồng thở dài, như đang đấu tranh với chính mình.
Một hôm, bà Lan gọi cả làng đến, tuyên bố sẽ làm rõ “sự thật” về Hương. Trước mặt mọi người, bà chỉ thẳng vào cô:
– “Cô nói đi! Cô đã qua lại với ai trước khi cưới thằng Nam? Đừng để tôi phải lôi cái quá khứ bẩn thỉu của cô ra!”
Hương run rẩy, nhưng không nói gì. Đám đông xì xào, ánh mắt nghi ngờ đổ dồn vào cô. Nam đứng đó, nắm chặt tay, nhưng không lên tiếng bênh vực vợ.
Đúng lúc ấy, một người phụ nữ lớn tuổi, bà Mai, từ cuối đám đông bước ra. Bà là người từng làm giúp việc cho gia đình bà Lan nhiều năm trước. Với giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh, bà Mai lên tiếng:
– “Bà Lan, bà nói Hương không trong sạch, nhưng bà có dám kể sự thật về con trai bà không?”
Cả làng sững sờ. Bà Lan tái mặt, quát lên:
– “Bà nói gì? Đừng vu khống con trai tôi!”
Bà Mai mỉm cười buồn bã, rồi kể một câu chuyện khiến tất cả chết lặng. Hai mươi năm trước, khi bà còn làm giúp việc, bà Lan từng ép bà phải phá thai vì đứa con trong bụng bà là của… ông Tùng, chồng bà Lan. Nhưng bà Mai không chịu, bí mật sinh đứa trẻ và nuôi nấng trong lặng lẽ. Đứa trẻ đó chính là Nam – người mà bà Lan luôn tự hào là “con trai ruột”.
Bà Mai nhìn Hương, nói tiếp:
– “Hương là con gái tôi. Khi biết con mình yêu Nam, tôi đã phản đối vì không muốn chị em ruột lấy nhau. Nhưng Hương không nghe, vì cô ấy yêu Nam thật lòng. Còn chuyện ‘không trong trắng’ mà bà Lan nói, chỉ là lời bịa đặt để che giấu bí mật của chính bà!”
Cả làng bàng hoàng. Nam sụp xuống, ôm đầu, không tin nổi sự thật rằng anh và Hương là chị em cùng mẹ. Bà Lan run rẩy, không nói nên lời, chỉ lẩm bẩm: “Không thể nào… không thể nào…”
Hương, với đôi mắt đỏ hoe, bước đến ôm Nam. Cô thì thầm:
– “Anh Nam, em biết sự thật từ lâu, nhưng em không muốn anh đau khổ. Em chỉ muốn ở bên anh, dù chỉ là một ngày.”
Dưới ánh trăng mờ ảo, Hương và Nam đứng đó, ôm nhau trong nước mắt. Câu chuyện khép lại với hình ảnh bà Lan ngồi một mình trong căn nhà lạnh lẽo, đối diện với chính tội lỗi mà bà đã chôn giấu suốt bao năm.