Thu nhập mỗi năm không dưới 1 tỷ, nhưng ngày Tết không dám biếu bố mẹ đồng nào mà để lo hết cho vợ con. Nhưng năm nay bảo vợ về quê ăn Tết vì mẹ tôi ố::m nặng, ai ngờ cô ấy nói 1 câu khiến tôi lập tức viết đơn LY HÔN rồi dắt con về quê luôn…
Thu nhập của tôi mỗi năm không dưới một tỷ đồng – con số là mơ ước của biết bao người. Nhưng cay đắng thay, trong suốt 5 năm hôn nhân, số tiền đó chưa bao giờ thực sự thuộc về tôi hay cha mẹ tôi. Tất cả đều đổ vào lo cho cuộc sống của vợ con được đầy đủ nhất. Mỗi dịp Tết đến, nhìn bạn bè biếu bố mẹ tiền triệu, tôi lại ngậm ngùi cầm vài hộp bánh mứt về quê, vì mọi nguồn tài chính đều bị Lan thắt chặt dưới cái mác “lo cho tương lai của con”.
Tôi đã nhẫn nhịn vì muốn giữ một mái ấm đủ đầy cho bé Bo. Nhưng năm nay, định mệnh đã giá/ng một đ/òn ch/í m/ạng xuống lòng kiên nhẫn cuối cùng của tôi. Chiều 28 Tết, tôi nhận được điện thoại từ anh trai ở quê. Giọng anh nghẹn lại: “Chiến ơi, mẹ yếu lắm rồi. Bác sĩ bảo có lẽ mẹ chỉ đợi được các con về ăn cái Tết cuối cùng thôi…”
Ti/m tôi như có hàng nghìn mả/nh sà/nh đ/âm ná/t. Tôi lập tức về nhà, cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với Lan. Tôi bảo cô ấy rằng năm nay gia đình sẽ không đi Thái Lan du lịch như dự định, mà cả nhà sẽ về quê sớm để ở bên mẹ. Tôi đã hy vọng một lời an ủi, một cái gật đầu cảm thông từ người phụ nữ đầu ấp tay gối.
Nhưng không. Lan đang dở tay đắp mặt nạ, nghe xong liền bật dậy, giọng cao vút đầy mỉ/a m/ai: “Anh buồn cười nhỉ? Vé máy bay đặt rồi, khách sạn 5 sao đặt rồi. Giờ anh bảo em về cái ‘ổ ch/u/ột’ dưới qu/ê ấy để hít khói bếp với dọn ph/ân b/ò à? Em có đi//ên đâu mà h/ành h/ạ bản thân và con như thế! Anh thích hiếu thảo thì tự đi một mình đi!”
Câu nói “cái ổ ch/u/ột” chạm vào lòng tự tôn và n/ỗi đ/au tận cùng của tôi. Bố mẹ tôi đã tần tảo nuôi tôi khôn lớn, học hành thành đạt để tôi có mức lương tiền tỷ hôm nay. Cái nhà ở quê tuy cũ nhưng là nơi chứa đựng cả tuổi thơ và s/ự h/y si//nh của họ. Vậy mà trong mắt người vợ tôi hết mực cưng chiều, nó chỉ là một nơi b/ẩn th//ỉu.
“Lan này, đó là mẹ anh. Bà đang h/ấp h/ối. Em là con dâu, sao em có thể thốt ra những lời đ//ộc á/c như vậy?” – Tôi gằn giọng, đôi tay run rẩy. Lan cười khẩy, ném tờ tạp chí xuống bàn: “Mẹ anh chứ có phải mẹ tôi đâu? Với lại, người sắp ch//ết thì biết gì nữa mà về? Đừng có mang cái đạo đức giả ấy ra đây áp đặt tôi.”. Tôi không thể bình tĩnh thêm được nữa, đứng phắt dậy..
…Tôi không thể bình tĩnh thêm được nữa, đứng phắt dậy.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rất rõ: không phải vì tiền, cũng không phải vì chuyến du lịch bị hủy, mà vì nhân cách.
Tôi nhìn Lan rất lâu. Người phụ nữ mà tôi từng nghĩ sẽ cùng mình già đi, giờ đây hiện ra xa lạ đến lạnh người. Không một chút áy náy, không một thoáng do dự khi nhắc đến mẹ tôi – người đang nằm thoi thóp ngoài kia.
Tôi chỉ nói đúng một câu, giọng bình thản đến lạ:
– Em vừa tự tay chấm dứt cuộc hôn nhân này rồi đấy.
Lan sững lại một giây, rồi bật cười khinh khỉnh:
– Anh dọa ai thế? Ly hôn á? Anh thử xem, không có tôi anh nuôi con kiểu gì? Tiền bạc ai lo? Nhà cửa ai đứng tên?
Tôi không đáp. Tôi bước vào phòng làm việc, kéo ngăn tủ, lấy ra bộ hồ sơ đã chuẩn bị từ rất lâu – thứ mà tôi từng hy vọng sẽ không bao giờ phải dùng tới. Trong đó có sao kê thu nhập, giấy tờ chứng minh tài sản trước hôn nhân, và một bản đơn ly hôn… chưa ký.
Lan nhìn thấy, sắc mặt cô ta đổi hẳn.
– Anh… anh chuẩn bị từ khi nào?
– Từ ngày em nói với tôi rằng “bố mẹ anh là gánh nặng” – tôi đáp khẽ – Tôi chỉ chờ xem em có còn giữ lại được chút làm người nào không.
Lan tái mặt, bắt đầu lớn tiếng, khóc lóc, rồi đổ lỗi. Nhưng tôi không còn nghe nữa.
Tôi vào phòng con trai. Bé Bo đang xếp lego, ngước lên nhìn tôi:
– Bố ơi, mình sắp đi du lịch hả bố?
Tôi ngồi xuống, ôm con vào lòng, giọng run run nhưng dứt khoát:
– Không con ạ. Mình về quê với ông bà. Bà nội con ốm, bố muốn con được gặp bà.
Thằng bé gật đầu ngay, không chút do dự:
– Vâng ạ. Con nhớ bà nội.
Chỉ một câu nói của đứa trẻ 6 tuổi ấy đã khiến tôi hiểu: tôi đã nhẫn nhịn sai người suốt 5 năm.
Tối hôm đó, tôi ký đơn ly hôn.
Sáng hôm sau, tôi dắt con về quê, không quay đầu lại.
Khi tôi đưa Bo về tới nhà, mẹ tôi đang nằm trên giường tre, thở yếu ớt. Thấy tôi và cháu nội, bà bật khóc. Tôi nắm tay mẹ, nghẹn ngào:
– Con xin lỗi… con về muộn quá…
Mẹ tôi lắc đầu, nước mắt lăn dài:
– Về là được rồi… mẹ chỉ sợ không kịp nhìn mặt cháu…
Bo trèo lên giường, nắm tay bà nội:
– Bà ơi, con về với bà rồi nè.
Mẹ tôi mỉm cười. Nụ cười hiền đến mức tôi không cầm được nước mắt.
Ba tháng sau, mẹ tôi mất.
Nhưng bà ra đi trong vòng tay con cháu, không phải trong cô độc.
Vụ ly hôn diễn ra nhanh hơn Lan tưởng. Cô ta ngỡ tôi sẽ mềm lòng, sẽ quay lại xin lỗi. Nhưng không. Tôi giành quyền nuôi con. Tiền bạc tôi không thiếu, nhưng thứ Lan thiếu lại là đạo làm người – và đó là thứ tòa án cũng nhìn ra.
Một năm sau, tôi xây lại căn nhà cũ ở quê. Không sang trọng, nhưng ấm áp. Mỗi dịp Tết, tôi và con đều về đây thắp hương cho mẹ.
Có người hỏi tôi:
– Anh có hối hận vì đã bỏ một người vợ đẹp, cuộc sống xa hoa không?
Tôi chỉ cười:
– Tôi chỉ hối hận vì đã để bố mẹ mình chịu tủi thân quá lâu.
Tiền có thể kiếm lại.
Nhưng một người mẹ, một chữ hiếu, nếu bỏ lỡ – cả đời không bù được.


