Gió bấc rít từng hồi qua khe cửa kính tòa nhà văn phòng vắng lặng. 9 giờ tối ngày 28 Tết, Mai gập chiếc laptop lại, thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm. Tiếng “ting ting” từ điện thoại vang lên, dòng tin nhắn báo biến động số dư khiến cô mỉm cười rạng rỡ: “+500.000.000 VND – Tiền thưởng Tết và hoa hồng dự án năm 2025”.
Đó là thành quả của 365 ngày Mai “cày” như trâu, những đêm thức trắng chạy deadline, những chuyến công tác triền miên đến mức da sạm đi, người gầy rộc. Cô tự nhủ, Tết này sẽ đưa bố mẹ đi du lịch nghỉ dưỡng, và quan trọng là có một khoản tích lũy lớn để chuẩn bị kế hoạch sinh con vào năm sau.
Mai lái xe về nhà, lòng khấp khởi vui mừng. Căn nhà chung cư cũng là tổ ấm mà cô vun vén bấy lâu. Vừa bước vào cửa, chưa kịp tháo đôi giày cao gót đau nhức, Hùng – chồng cô – đã ngồi chễm chệ ở sofa, tivi tắt ngóm, không khí lạnh tanh. “Về rồi đấy à?” Hùng hỏi, giọng không chút cảm xúc.
“Vâng, hôm nay chốt sổ cuối năm nên về muộn. Anh ăn gì chưa?” Mai vừa nói vừa định đi vào bếp. “Ăn uống gì tầm này. Ngồi xuống đây anh bảo,” Hùng vỗ vỗ xuống ghế bên cạnh. “Anh nghe cái Thùy kế toán bên em nói em được nhận thưởng 500 triệu rồi phải không? Chưa kể lương tháng 13 và lương tháng 1 nữa.”
Mai khựng lại. Cô chưa kịp khoe, chồng đã nắm rõ chân tơ kẽ tóc. Cô gật đầu: “Vâng, năm nay công ty làm ăn tốt. Em định…”. Chưa để vợ nói hết câu, Hùng đã cắt ngang, giọng đầy hưng phấn pha lẫn ra lệnh: “Tiền đó em có làm gì đâu, chuyển ngay cho anh 500 triệu đó. Cộng với gần 200 triệu anh vay thêm bạn bè nữa là đủ mua 4 cây vàng.”
Mai ngớ người: “Mua vàng làm gì hả anh? Vàng đang đỉnh giá, mua tích trữ giờ này lỗ chết“. Hùng cau mày, giọng gắt gỏng: “Ai bảo mua tích trữ? Mua để trao cho cái Uyên! Ra Giêng nó cưới rồi. Nhà mình mang tiếng có anh chị ở thành phố, lương thưởng cao ngất ngưởng mà không trao nổi cho em chồng 4 cây vàng làm vốn thì nhà trai người ta khinh cho à? Bố mẹ bảo rồi, phải làm cho nở mày nở mặt.”
Mai nghe mà nóng ran cả mặt. Uyên – cô em chồng lười biếng, đỏng đảnh, suốt ngày chỉ biết xin tiền anh chị đi làm đẹp, nay cưới chồng lại đòi hỏi của hồi môn khủng khiếp thế này sao? 4 cây vàng, vị chi là gần 700 triệu? Ngần đó là số tiền có khi cả đời của 1 người không để được.
Mai hít sâu, dõng dạc tuyên bố: “Em nói rõ để anh và bố mẹ hiểu. Tiền này là mồ hôi nước mắt em làm cả năm trời, em để lo cho gia đình và con cái sau này. Việc cái Uyên cưới, em sẽ mừng 1 chỉ vàng gọi là tình cảm. Trước đến giờ em cho nó bao nhiêu tiền rồi, lúc vày 5 triệu lúc 3 triệu đã khi nào cô ấy trả em đâu. Nhà anh thích đẹp mặt, thích sĩ diện thì anh tự đi mà lo tiền, tiền của em không ai được phép động đến!”
“Cô…” Hùng bật dậy, mặt đỏ gay. “Cô nói cái gì? Cô về nhà này làm dâu mà tính toán từng đồng với nhà chồng à? Sĩ diện của bố mẹ tôi quan trọng hay mấy đồng bạc lẻ của cô quan trọng?”
“Đó không phải bạc lẻ! Đó là công sức của tôi!” Mai cũng không nhượng bộ.
“CHÁT!”
Một cái tát như trời giáng xuống má trái của Mai. Cô loạng choạng ngã xuống ghế, tai ù đi, khóe miệng rớm máu. Hùng chỉ tay vào mặt vợ, mắt long lên sòng sọc: “Đồ láo toét! Áo mặc sao qua khỏi đầu? Tôi dạy cô không được thì để bố cô dạy!”
Nói rồi, gã rút điện thoại, bấm gọi video ngay cho bố vợ ở quê, bật loa ngoài hết cỡ với thái độ thách thức. “A lô, bố đấy à? Bố xem lại bố dạy con gái bố kiểu gì? Chồng bảo một câu cãi chem chẻm. Giáp Tết rồi mà nó còn tiếc nhà chồng mấy đồng tiền thưởng, coi khinh nhà chồng không ra gì. Con nói thẳng, loại vợ láo lếu thế này nhà con không chứa nổi. Ông xuống mà đón con gái ông về dạy lại ngay đêm nay, không thì đừng trách thằng này ác!”
Mai ôm má, nước mắt trào ra vì uất ức. Cô nhìn người chồng cô từng yêu thương, giờ hiện nguyên hình là một kẻ vũ phu, gia trưởng và tham lam. Nhưng đầu dây bên kia, bố Mai không hề hoảng hốt. Giọng ông trầm tĩnh, lạnh lùng vang lên, đanh thép như tiếng búa tạ: *“Anh Hùng này, anh không cần phải dọa. Biết cái nhà anh sống tệ bạc, tham lam thế này, tôi đã bảo con tôi đi từ sớm hơn mới phải. Con gái tôi tôi nuôi khôn lớn, nâng như trứng mỏng, nó giỏi giang kiếm tiền tỷ, không phải để về phục vụ cái thói sĩ diện hão của nhà anh. Anh đuổi nó chứ gì? Được, để tôi bảo nó.”
Hùng cứng họng, chưa kịp phản ứng thì bố Mai nói tiếp với con gái: “Mai! Con nghe bố nói không? Thu dọn quần áo, khóa cửa phòng lại rồi về với bố. Chuyến này ly hôn luôn, không lằng nhằng gì nữa.” Hùng cười khẩy, vẫn nghĩ mình nắm đằng chuôi: “Được thôi, ly hôn! Nhưng cô đừng hòng mang cái gì ra khỏi nhà này. Nhà này, xe này là tài sản chung, chia đôi! Cô khôn hồn thì ói tiền ra đây rồi biến.”
Mai lau vết máu trên môi, đứng dậy, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào mặt Hùng. Sự yếu đuối biến mất, thay vào đó là phong thái của một người phụ nữ bản lĩnh trên thương trường. “Anh Hùng ạ, anh dốt luật thì cũng nên biết đọc chữ. Căn nhà này đứng tên một mình tôi. Đây là tài sản bố mẹ tôi tặng riêng cho tôi (tặng cho riêng) có công chứng đàng hoàng trước khi đăng ký kết hôn 1 tuần. Anh quên rồi sao? Anh chỉ là kẻ ở nhờ thôi.”
Hùng chết sững người. Hắn nhớ lại 3 năm trước, đúng là bố vợ có gọi đến ký tá giấy tờ gì đó, hắn ký vội vì nghĩ “của vợ công chồng”, đằng nào chả là của chung. Hóa ra, ông cụ đã nhìn xa trông rộng, đề phòng cái tính lươn lẹo của nhà hắn ngay từ đầu. “Cô… cô lừa tôi!” Hùng lắp bắp.
“Không ai lừa anh. Là do anh tham lam che mờ mắt,” Mai lạnh lùng đi vào phòng ngủ, không phải để thu dọn quần áo của mình, mà là vứt toẹt cái vali quần áo của Hùng ra ngoài cửa. “Bây giờ là 10 giờ đêm 28 Tết. Tôi cho anh đúng 15 phút để biến khỏi nhà tôi. Đơn ly hôn tôi sẽ gửi luật sư ngay ngày mùng 6 Tết. Còn bây giờ, mời anh ra đường!”
“Em… vợ ơi… em bình tĩnh…” Hùng hoảng loạn thực sự. Bố mẹ hắn ở tận quê xa, bạn bè giờ này ai cũng lo Tết nhất, hắn biết đi đâu? Hơn nữa, mất căn nhà này, hắn tay trắng đúng nghĩa đen. Mai không nói thêm nửa lời đóng sầm cửa lại.
Gió đêm 28 Tết lạnh thấu xương. Hùng đứng co ro dưới đường, nhìn lên ánh đèn ấm áp từ căn hộ tầng 18 – nơi từng là nhà mình, nơi có người vợ kiếm tiền giỏi nhất nhì cái đất này mà hắn vừa ngu ngốc đánh mất vì 4 cây vàng ảo ảnh. Hắn run rẩy rút điện thoại gọi cho mẹ: “Mẹ ơi… Vợ con nó đuổi con rồi… Nhà… nhà là của nó mẹ ơi…”
Trên nhà, Mai rót một ly vang đỏ, gọi lại cho bố: “Bố ơi, con giải quyết xong rồi. Sáng mai con lái xe về với bố mẹ. Tết này con ở nhà luôn.”. “Ừ về đi con, về ăn Tết với bố. Bố thịt sẵn gà rồi.”
Mai mỉm cười, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống rồi khô nhanh. Đau một lần rồi thôi. Tết này vắng chồng, nhưng sẽ là cái Tết bình yên và tự do nhất của cô sau 3 năm ngục tù trong cái “sĩ diện” của nhà người ta.

