Suốt hơn 2 tháng mẹ chồng nằm liệt giường, tôi với chồng thay nhau chăm sóc. Ăn uống, thuốc thang, vệ sinh đều một tay chúng tôi lo. Mấy đứa em thì bận, ghé qua cho có, chỉ cô út là thi thoảng mang chút hoa quả rồi về ngay.
Đến lúc bà yếu lắm rồi, bà gọi các con lại phân chia tài sản. Mọi người đều bất ngờ khi bà lôi ra một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 2 tỷ đồng, không chút do dự trao cho cô út, nói là:
“Con út của mẹ thiệt thòi từ nhỏ, mẹ để lại hết cho nó.”
Tôi và chồng không phản ứng gì, chỉ cúi đầu im lặng. Trước khi qua đời, bà đưa cho chúng tôi một cái túi vải cũ kỹ, mốc meo, dây kéo rỉ sét, lẩm bẩm:
“Cái này… mẹ để cho tụi bây.”
Chồng tôi vừa cầm đã muốn quẳng ra sau vườn, tôi cũng bực nhưng vẫn mở ra xem thử. Ai ngờ… bên trong lẫn lộn là mấy món đồ cũ kỹ: kim chỉ, khăn mùi xoa, cả vé xe đò từ hai mươi năm trước, tưởng chẳng đáng giá đồng nào.
Nhưng bên dưới cùng, lót đáy túi, tôi phát hiện một tập giấy được gói bằng nylon cẩn thận. Mở ra… cả hai vợ chồng chết lặng:
Là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, hợp đồng mua bán căn nhà đang ở, sổ tiết kiệm khác trị giá 3 tỷ đứng tên chồng tôi từ 5 năm trước, và một mảnh giấy ghi bằng tay:
“Mẹ biết con út cần giúp, nhưng tụi bây mới là chỗ dựa lúc cuối đời. Của để dành thật sự, mẹ để trong cái túi cũ này rồi.Ai thương mẹ thật lòng thì sẽ không vứt bỏ.”
Lúc đó, cả hai vợ chồng chỉ biết ngồi lặng im, nước mắt rơi lã chã. Cái túi cũ tưởng vô giá trị lại là điều bà gửi gắm cả tình cảm, niềm tin và tài sản thực sự.