Khi nhân viên đưa hóa đơn, tôi sững sờ khi thấy hơn 6 tr.iệu đồng nhưng nhất định chỉ thanh toán 880 nghìn đồng những gì bản thân sử dụng.
Tôi 30 tuổi, chưa từng nghĩ mình sẽ r.ơi vào t.ình huống trớ trêu như thế này khi tham gia hẹn hò qua mạng. Câu chuyện của tôi có thể là một lời cảnh b.áo cho những ai đang tìm kiếm t.ình yêu trên các ứng dụng hẹn hò. Cách đây kh.ông lâu, tôi tham gia ứng dụng hẹn hò trên mạng xã hội với hy vọng tìm được một người bạn g.ái phù hợp. Sau một thời gian lướt, tôi ‘ghép đôi’ với một cô g.ái có vẻ ngoài khá dễ thương qua ảnh đại diện. Chúng tôi nhắn tin với nhau một thời gian ngắn, cô ấy chủ động đề nghị kết bạn qua chat.
Tôi kh.ông mảy may nghi ngờ mà đồng ý ngay lập tức. Tuy nhiên, ngay khi kết bạn trên chat, cô ấy lập tức xóa cuộc trò chuyện trên mạng xã hội, điều này khiến tôi có chút băn khoăn. Trên mạng chat, tôi vào trang cá nhân của cô ấy để tìm hiểu thêm nhưng nhận ra người này kh.ông đăng bất kỳ tấm ảnh nào có khuôn m.ặt rõ ràng, chỉ có những hình ảnh chụp nghiêng, chụp bóng lưng hoặc những hình ảnh liên quan đến công việc. Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục trò chuyện.
Sau một thời gian ngắn, cô ấy chủ động rủ tôi đi ăn t.ối. Tôi đề nghị chỉ đi uống cà phê hoặc trà sữa nhẹ nhàng cho buổi đầu gặp m.ặt thôi, nhưng cô ấy muốn ăn uống rồi đi chơi đâu đó. Tôi bắt đầu thấy có điều gì đó kh.ông ổn nên từ chối khéo rằng buổi t.ối còn có kế hoạch với gia đình. Sau đó, cô ấy bỗng dưng im lặng. Sáng hô.m sau, cô ấy lại nhắn tin chào buổi sáng. Tôi tiếp tục trò chuyện và t.ình cờ thấy zalo th.ông b.áo hô.m nay là s.inh nhật cô ấy. Vì lịch sự, tôi gửi lời chúc mừng và hỏi có muốn gặp nhau để đi ăn nhẹ hay uống nước kh.ông. Cô ấy đồng ý ngay. Buổi t.ối, tôi ghé qua nhà sách mua một món quà nhỏ khoảng 180 nghìn đồng để l.àm quà gặp m.ặt lần đầu.
Đến điểm hẹn là một chung cư trên đường Lê Thánh Tôn, quận 1, TP HCM, cô ấy bảo tôi gửi xe dưới tầng hầm rồi cùng đi bộ đến một quán ăn gần đó. Cô ấy nói kh.ông mang theo nón bảo h.iểm nên kh.ông thể đi xe cùng tôi. Tôi đồng ý, kh.ông nghi ngờ gì. Chúng tôi đi bộ đến một khu phố với nhiều quán bar và nhà hàng kiểu Nhật ở quận 1, khu Thái Văn Lung- Lê Thánh Tôn. Ngay khi vừa đến nơi, một nhân viên phục vụ lập tức bước ra chào đón như thể đã quen biết từ trước. Họ đưa menu cho tôi xem, các món ăn nhẹ như salad, khoai tây chiên có giá khoảng 80-100 nghìn đồng. Tôi nghĩ giá cả hợp lý nên đồng ý vào.
Bước vào quán, tôi nhận thấy kh.ông gian khá giống một quán bar thu nhỏ. Tôi hỏi có khu vực tầng trên kh.ông, nhân viên bảo có và đề nghị tôi gọi món trước khi lên. Tôi chọn sụn gà chiên nước mắm 250 nghìn đồng, cô g.ái đi cùng chọn khô mực 120 nghìn đồng. Sau đó, nhân viên bắt đầu gợi ý rượu với mức giá từ một đến 3 tr.iệu đồng một chai. Tôi từ chối vì đi xe máy nên kh.ông muốn uống, chỉ chọn một ly trà trái cây giá 250 nghìn đồng. Trong khi đó, cô ấy đồng ý thử một trong ba loại rượu mà nhân viên đề xuất.
Sau khi gọi món xong, chúng tôi được dẫn lên lầu hai. Kh.ông gian trên đó vẫn giống một quầy bar, nơi khách ngồi ngay trước m.ặt nhân viên pha chế. Cô g.ái mời chúng tôi vào bar cũng là nhân viên phục vụ, mang lên hai ly rượu và các món đã gọi. Cô g.ái đi cùng tôi nói rất nhiều, hầu như kh.ông dừng lại, mỗi lần nói xong đều cụng ly rồi uống hết rượu. Tôi chỉ nhấp môi vì kh.ông muốn uống thêm. Nhân viên liên tục gợi ý rót thêm rượu, đồng thời nói chen ngang, tham gia vào câu chuyện một cách vô duyên và kh.ông cần thiết.
Một l.úc sau, nhân viên bảo rằng họ muốn “mời” chúng tôi một đến hai ly để chung vui. Tôi mơ hồ đồng ý, ngay lập tức rượu được rót đầy ly. Cảm giác bất an dần tăng lên, tôi tranh thủ tìm s.ố của công an phường trên điện thoại, phòng trường hợp bị l.ừa. Đồng thời, tôi cố gắng kh.ông để cô g.ái kia có cơ hội rời đi giữa chừng, vì nếu cô ấy đi vệ s.inh, tôi có thể bị bỏ lại một mình với hóa đơn. Nhận thấy b.ầu kh.ông khí bất thường, tôi bắt đầu nói về gia đình mình, đề cập rằng ba tôi l.àm trong quận, cô tôi l.àm ở viện kiểm sát, anh họ l.àm công an.
Ngay lập tức, biểu cảm của cả cô g.ái hẹn hò với tôi và cô nhân viên phục vụ thay đổi, họ kh.ông còn tự nhiên như trước. Tôi cảm thấy cần phải rời đi sớm. Khi tôi nói mình có việc bận và chuẩn bị ra về, nhân viên liền mang hóa đơn đến. Tôi sững sờ khi nhìn con s.ố trên tờ hóa đơn, hơn 6 tr.iệu đồng, trong đó có những khoản vô lý như phí ghế ngồi trên lầu: 300 nghìn đồng (150 nghìn đồng/người, dù kh.ông hề th.ông b.áo trước), sụn gà và khô mực 400 nghìn đồng, nước suối 80 nghìn đồng, trà trái cây của tôi 250 nghìn đồng, rượu cô g.ái uống 5 ly, mỗi ly 800 nghìn đồng, rượu nhân viên uống “mời” chúng tôi hai ly là một tr.iệu đồng, thuế VAT 10%.
Tôi đưa hóa đơn cho cô g.ái xem và yêu cầu nhân viên g.iải thích những khoản phí vô lý. Cô ấy vẫn im lặng, kh.ông có bất kỳ p.hản ứng nào. Tôi tuyên bố chỉ trả những gì tôi đã gọi, bao gồm ly trà, món ăn nhẹ, nước suối và t.iền ghế ngồi, tổng cộng 880 nghìn đồng. Tôi vét hết t.iền m.ặt trong ví còn 820 nghìn, đưa cho nhân viên và yêu cầu cô g.ái tự thanh toán phần của mình. Biết tôi cứng rắn, cô ta đành g.iả vờ nói sẽ thanh toán phần còn lại rồi chụp hóa đơn gửi đi.
Ngay khi ra khỏi quán, cô ấy chặn tôi trên zalo ngay lập tức. Tôi vừa bực tức nhưng cũng nhẹ nhõm vì đã kh.ông bị l.ừa m.ất s.ố t.iền lớn. Nếu tôi kh.ông tỉnh táo, có lẽ đã phải ô.m hóa đơn hơn 6 tr.iệu đồng mà kh.ông thể l.àm gì. Với s.ố t.iền đó, tôi có thể dẫn bạn g.ái đi ăn ở khách sạn 5 sao, thưởng thức tô.m hùm và ngắm nhìn thành phố, chứ kh.ông phải chui vào một quán bar nhỏ b.é, uống rượu kh.ông rõ nguồn gốc với mức giá trên trời.
Tôi chia sẻ câu chuyện này để cảnh b.áo những ai đang tham gia hẹn hò qua mạng, tránh bị l.ừa gạt bởi nạn ” dí bill”. Hãy cẩn thận với những cuộc hẹn kh.ông rõ ràng, và đừng để lòng t.ốt hay sự lịch sự của mình bị lợi dụng. Nếu có dấu hiệu đáng ngờ, hãy mạnh dạn từ chối để tránh những t.ình huống khó xử như tôi đã gặp phải.
Mạnh Hà
https://vnexpress.net/toi-bi-co-gai-quen-qua-mang-lua-di-bar-uong-ruou-gia-cao-4852171.html