Tôi mới 25 tuổi, cái tuổi còn tràn đầy sức sống, nhưng quê tôi chẳng có gì ngoài ruộng đồng khô cằn và cảnh thất nghiệp triền miên. Không muốn chôn vùi tuổi trẻ ở đó, tôi quyết định lên thành phố, tìm một công việc để đổi đời. Cuối cùng, tôi nhận làm giúp việc, chăm sóc một ông cụ gần 70 tuổi. Ông yếu lắm, mọi sinh hoạt từ ăn uống đến đi vệ sinh đều cần người đỡ đần. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ đây là công việc kiếm sống, chẳng màng gì hơn.
Nhưng rồi, sau một năm gắn bó, tôi bắt đầu cảm nhận được điều gì đó khác lạ. Những lần trò chuyện, những ánh mắt ông nhìn tôi, vừa dịu dàng vừa cô đơn, khiến lòng tôi xao xuyến. Ông kể tôi nghe về cuộc đời ông, những ngày tháng oanh liệt đã qua, và tôi dần thấy quý mến ông. Rồi tình cảm ấy lớn dần, vượt qua ranh giới của một người giúp việc và người được chăm sóc. Tôi yêu ông, dù biết rằng điều đó thật điên rồ với khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi.
Một ngày, tôi nói ra lòng mình, và ông, dù ngỡ ngàng, cũng thú nhận rằng ông đã quý tôi từ lâu. Chúng tôi quyết định đến với nhau, bất chấp tất cả. Nhưng khi các con gái của ông biết chuyện, họ phản đối dữ dội. Họ mắng tôi là kẻ lợi dụng, là đứa con gái trẻ măng không biết xấu hổ, dám cưới một ông già đáng tuổi ông mình. Tôi đau lòng, nhưng tình yêu khiến tôi kiên định. Chúng tôi vẫn làm đám cưới, nhỏ thôi, không có sự chúc phúc từ gia đình ông, chỉ có hai trái tim muốn ở bên nhau.
Cuộc sống sau đó không dễ dàng. Tôi vừa là vợ, vừa là người chăm sóc ông, trong khi phải chịu những lời gièm pha từ người đời. Rồi tôi mang thai. Ngày tôi sinh được một cậu con trai bụ bẫm, tôi đã nghĩ đó là niềm vui lớn nhất, là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi. Nhưng khi các con gái ông đến thăm, họ chỉ nhìn đứa bé một cái, rồi dè bỉu: “Giống cha nó quá, già từ trong trứng!”. Lời nói ấy như dao cứa vào tim tôi. Hàng xóm thì kéo đến xem, tò mò có, hiếu kỳ có, nhưng chẳng ai nói gì, chỉ lẳng lặng xì xào rồi quay về. Tôi biết họ đang bàn tán, đang phán xét, nhưng tôi chọn im lặng.
Dẫu vậy, tôi không hối hận. Ông cụ, dù sức khỏe yếu, vẫn ôm con trai tôi mà cười, đôi mắt mờ đục ánh lên niềm hạnh phúc. Với tôi, chỉ cần gia đình nhỏ này còn bên nhau, những lời dè bỉu kia chẳng thể làm tôi gục ngã. Tôi tin, thời gian sẽ chứng minh tất cả, và một ngày nào đó, cả các con ông lẫn hàng xóm sẽ hiểu rằng tình yêu của chúng tôi là thật.