Trời sẩm t.ối, gió lạnh thổi từng cơn xuyên qua những con phố vắng. Minh, một ông bố đơn thân, vừa tan l.àm và đang lái xe về nhà sau một ngày dài mệt mỏi. Bỗng nhiên, khi đi ngang qua một đoạn đường vắng, anh thấy một chiếc xe hơi đậu bên vệ đường với đèn cảnh b.áo nhấp nháy. Một người phụ nữ đang loay hoay bên cạnh, trông có vẻ l.úng túng.
Với bản tính t.ốt bụng, Minh dừng xe lại, bước xuống và hỏi: “Chị có cần giúp đỡ kh.ông?”
Người phụ nữ ngẩng lên, vẻ m.ặt đầy lo lắng “Xe tôi bị xẹp lốp, mà tôi lại kh.ông biết thay thế nào cả. Tôi đã gọi cứu hộ nhưng họ bảo phải đợi ít nhất 4 tiếng.” tôi đang kh.ông biết l.àm thế nào.
Minh mỉm cười trấn an: “Để tôi giúp cho, cũng kh.ông m.ất nhiều thời gian đâu.”
Nói rồi, anh nhanh chóng mở cốp xe của cô, lấy lốp dự phòng ra và bắt tay vào việc. Người phụ nữ đứng bên cạnh, kh.ông ngừng cảm ơn Minh. Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi t.ối, anh nhận thấy cô có gương m.ặt thanh tú, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy vẻ biết ơn.
Chưa đầy mười lăm phút sau, bánh xe đã được thay xong. Cô g.ái vui mừng, cúi đầu cảm kích: “Anh t.ốt bụng quá! Tôi thực sự kh.ông biết phải cảm ơn thế nào. Tôi là Linh, mới chuyển đến thành phố này và còn chưa quen đường xá gì cả. Nếu kh.ông có anh, chắc tôi phải đứng đây đến khuya m.ất.”
Minh chỉ cười xua tay: “Kh.ông có gì đâu. Ai gặp trường hợp này cũng sẽ giúp thôi. Cô đi đường cẩn thận nhé!”
Linh gật đầu, vội vàng ghi lại s.ố điện thoại của Minh vào điện thoại mình rồi lái xe đi. Minh cũng kh.ông nghĩ gì nhiều, chỉ xem đó là một việc t.ốt nho nhỏ trong ngày.
“Anh Minh, nhớ tôi chứ?”
Anh quay lại và thấy Linh đang đứng đó với một nụ cười rạng rỡ. Cô đặt lên bàn một hộp bánh nhỏ được gói ghém cẩn thận. “Tôi kh.ông biết phải cảm ơn anh thế nào, nên tự tay l.àm ít bánh mang đến. Mong là anh thích.”
Minh ngạc nhiên nhưng cũng bật cười: “Cảm ơn cô, tôi kh.ông nghĩ chuyện nhỏ như vậy lại khiến cô bận tâm thế này.”
Linh kéo ghế ngồi xuống, và họ bắt đầu trò chuyện. Câu chuyện từ việc thay lốp xe dần mở ra những mảng ký ức, những trải nghiệm, những câu chuyện đời thường. Minh kể về con g.ái nhỏ của mình – b.é An, bảy tuổi, là cả thế giới của anh. Linh chia sẻ về việc cô mới chuyển đến đây vì công việc, vẫn còn bỡ ngỡ và chưa quen ai. Cuộc trò chuyện kéo dài hơn cả dự kiến, và họ nhận ra mình có rất nhiều điểm chung.
Từ đó, Linh và Minh dần thân thiết hơn. Cô hay ghé quán cà phê vào mỗi buổi chiều để trò chuyện cùng anh. Thỉnh thoảng, cô còn ghé thăm b.é An, mang theo những món đồ chơi nhỏ, khiến cô b.é rất quý mến “cô Linh dịu dàng”. Minh bắt đầu cảm thấy trái tim mình ấm áp trở lại sau những năm tháng đơn đ.ộc.
Rồi một ngày nọ, Linh hỏi Minh: “Anh có tin vào duyên s.ố kh.ông?”
Minh hơi sững lại, rồi mỉm cười: “Có lẽ… nếu kh.ông có đêm hô.m đó, tôi và cô đã kh.ông quen biết.”
Linh bật cười, đôi mắt sáng lên: “Vậy… anh có muốn thử cho duyên s.ố một cơ hội kh.ông?”
Minh nhìn cô, lòng dâng lên một cảm x.úc khó tả. Anh biết, có những điều trong đời xảy ra kh.ông phải là ngẫu nhiên, mà là để thay đổi cuộc s.ống của một người mãi mãi.
Và thế là, từ một hành động tử tế nhỏ b.é trên đường, Minh kh.ông chỉ giúp đỡ một người lạ mà còn tìm thấy một điều quý giá – một cơ hội mới để mở lòng, để yêu thương và để bước tiếp trên hành trình của cuộc đời.
Những ngày sau đó, Minh và Linh gặp nhau thường xuyên hơn. Họ cùng nhau đi dạo trong công viên, cùng nhau nấu ăn vào cuối tuần, và những buổi t.ối trò chuyện dưới ánh đèn vàng ấm áp ngày càng trở thành một phần kh.ông thể thiếu trong cuộc s.ống của họ.
B.é An cũng ngày càng quấn quýt với Linh hơn. Cô b.é thích những câu chuyện cổ tích mà Linh kể, thích những món ăn mà Linh nấu, và thậm chí còn vô tư hỏi: “Cô Linh ơi, cô có thể ở bên bố con mãi mãi kh.ông?”
Câu hỏi ngây thơ của b.é An khiến Minh và Linh nhìn nhau, cả hai đều ngại ngùng nhưng kh.ông giấu được nụ cười. Minh nhận ra, cuộc s.ống của anh đã thay đổi theo một cách mà anh chưa từng nghĩ đến.
Vào một buổi chiều l.ộng gió, khi cả ba cùng nhau ngồi trên bãi cỏ xanh mướt trong công viên, Linh bất ngờ nắm lấy tay Minh và nói: “Anh Minh, em nghĩ em đã tìm thấy một nơi thuộc về mình rồi.”
Minh siết nhẹ tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Vậy thì… hãy để anh và b.é An là ngôi nhà của em nhé?”
Linh x.úc động gật đầu, và ngay l.úc đó, b.é An reo lên vui sướng, ô.m chầm lấy cả hai. Gió chiều vi vu như chứng kiến một khởi đầu mới đầy hạnh phúc – một câu chuyện bắt đầu từ một hành động tử tế đơn g.iản, nhưng lại dẫn đến một t.ình yêu trọn vẹn.