Tôi tên Hưng, bốn mươi ba tuổi, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối con hẻm. Bảy năm trước, vợ tôi – Mai – qua đời vì bạo bệnh khi mới ba mươi. Chúng tôi không có con. Tôi luôn tự trách mình vì những năm cuối đời, Mai mong có một đứa bé nhưng sức khỏe cô ấy quá yếu.
Sau khi Mai mất, tôi gần như sống khép kín. Đi làm, về nhà, ăn qua loa, ngủ. Cuộc sống trôi qua vô vị như chiếc đồng hồ đã hết pin nhưng vẫn kêu tích tắc.
Chiều hôm đó trời đổ mưa, tôi ghé quán cơm tấm quen góc hẻm. Vừa gọi món xong thì nghe giọng trẻ con run run phía sau:
– Chú ơi… Chú cho con ăn phần cơm thừa được không ạ?
Tôi quay lại. Một bé gái chừng bảy, tám tuổi. Người ướt sũng, tóc bết lại vì mưa, mắt to tròn đen láy nhưng quầng thâm. Quần áo mỏng dính, bàn chân trần đen bụi.
Chủ quán xua tay:
– Đi đi con, không có đâu.
Bé không bỏ đi. Bé nhìn tôi. Và khoảnh khắc đó, tôi chết lặng.
Cô bé… giống Mai đến kỳ lạ.Đôi mắt. Cái sống mũi. Ngay cả cách bé khép hai tay vào nhau khi ngại ngùng – y như Mai ngày trước.
Tôi hỏi:
– Con tên gì?
– Dạ… con tên An.
– Ba mẹ con đâu?
Bé cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi:
– Con không có ba mẹ. Con sống với… dì. Dì dặn con đi xin tiền, nhưng mấy hôm nay con xin không được, dì không cho con ăn…
Tôi cảm giác tim mình thắt lại.
Tôi gọi thêm một dĩa cơm, đưa cho bé. Bé nhìn chằm chằm, như không tin:
– Chú… chú cho con ăn hết luôn hả?
– Ừ. Không phải cơm thừa. Là cơm chú mua cho con.
Bé cúi xuống ăn ngấu nghiến. Tôi nhìn mà cổ họng nghẹn lại.
Tối hôm đó, mưa nặng hạt. Trên đường về tôi thấy bé An ngồi nép dưới mái hiên của tiệm sửa xe đóng cửa. Hai tay ôm bụng.
Tôi dừng xe:
– Sao con không về?
Bé im lặng.
– Dì con đâu?
Bé lắc đầu, nước mưa hoà nước mắt:
– Con không dám về… Hôm nay con xin được ít tiền. Con sợ bị đánh…
Một cảm giác tức giận, đau xót, thương hại trộn lẫn khiến tôi quyết định:
– Con lên xe chú chở về nhà. Chú cho con tắm, ăn rồi ngủ một đêm. Mai chú đưa con về cho dì.
Bé run run:
– Chú không bắt con bán vé số hay xin tiền cho chú chứ?
Tôi bật cười buồn:
– Không. Chú chỉ muốn giúp.
Bé lên xe, ngồi sau, vòng tay ôm nhẹ. Cảm giác ấy khiến tôi nhớ như in những lần Mai ôm tôi từ phía sau, trước mỗi chuyến đi.
Về nhà, tôi đưa bộ đồ cũ của Mai bảo bé mặc tạm. Tôi không ngờ… chiếc váy đó lại vừa như in. Nhìn bé An đứng trong bếp, tay nhỏ xíu cố với lấy tô cháo, tôi cảm thấy như nhìn thấy Mai thuở còn bé qua tấm ảnh cũ mẹ vợ từng đưa tôi xem.
Đêm đó bé ngủ trên giường, còn tôi nằm ngoài phòng khách. Nửa đêm, tôi nghe tiếng sụt sùi. Tôi mở cửa. Bé co ro:
– Chú ơi… chú đừng đưa con về cho dì được không? Dì đánh con… bắt con đi xin… Con sợ.
Tôi nghẹn lại:
– Con ngủ đi. Mai tính.
Hôm sau tôi đưa bé đến phường trình báo. Nhưng khi cán bộ hỏi tên dì, địa chỉ nhà, bé không biết. Vậy là hồ sơ chuyển sang “trẻ lang thang”.
Tôi được phép bảo lãnh bé tạm thời.
Cứ thế, An ở nhà tôi – một tuần… rồi một tháng.
Nhà tôi bỗng có tiếng cười trẻ con, có bát đũa bừa bộn, có đôi dép bé xíu để lệch trước cửa. Tôi thấy mình như trẻ lại.
Một hôm, khi tôi đang dọn phòng, bé chạy vào:
– Chú ơi, chú có hình của cô không?
– Cô nào?
– Cô Mai… là vợ cũ của chú đó.
Tôi sững người. Bé nghe ở đâu?
– Hôm trước chú mơ, chú gọi tên “Mai”… Con nghĩ cô đó là người chú thương nhất.
Tôi không biết nói gì. Tôi mở ngăn kéo, lấy khung ảnh cưới.
An cầm lên, và đúng lúc đó, tôi thấy tay bé run bần bật. Môi bé mấp máy:
– Cô này… con… con gặp rồi.
Tôi giật mình:
– Ở đâu?
– Ở nhà dì. Dì nói… đây là “mẹ thật” của con…
Tim tôi như rơi xuống đất.
– Dì con… nói gì nữa?
An khóc:
– Dì nói… con là con của mẹ Mai… Nhưng mẹ bỏ con lúc mới sinh… vì không muốn chú biết…
Tôi đứng lặng.
Không… điều đó không thể. Mai không bao giờ giấu tôi điều gì. Cô ấy mất vì bệnh, không phải vì mang thai. Hay… Mai từng có con trước khi đến với tôi?
Tôi gọi cho mẹ vợ cũ – bà đã lớn tuổi nhưng vẫn nhận ra giọng tôi. Hỏi về chuyện đó, bà im lặng rất lâu.
Rồi bà khóc.
– Hưng… chuyện đó… mẹ định mang theo xuống mồ… Nhưng giờ con bé xuất hiện, có lẽ ông trời muốn con biết.
Tôi ngồi xuống ghế.
Mẹ vợ nói:
– Trước khi đến với con, Mai từng bị lừa. Có thai. Nhưng người đàn ông ấy bỏ rơi nó. Mai đau khổ quá nên giấu cả nhà. Mẹ đưa con bé cho một người quen chăm tạm, định sau này Mai hồi phục sẽ đón lại.
– Nhưng…?
– Nhưng bệnh Mai trở nặng quá nhanh. Nó dặn mẹ không nói gì với con. Nó sợ con đau lòng… sợ con không chấp nhận quá khứ của nó.
Tay tôi run lên:
– Vậy… vậy An là…
– Là con ruột của Mai. Và… nếu đúng bé bằng tuổi mẹ tính… thì nó cũng là con của con, Hưng à.
Tôi choáng váng.
Mẹ vợ nghẹn ngào:
– Mai đã có thai ngay trước khi cưới con… Chỉ là nó không kịp nói.
Thế giới của tôi xoay cuồng.
Vợ tôi… đã mang con của tôi… nhưng tôi không hề biết.
Bảy năm qua, tôi cô độc, còn con tôi thì bị bỏ rơi, bị lợi dụng, bị hành hạ.
Nước mắt tôi rơi xuống. Tôi chưa từng cảm thấy mình là kẻ tệ hại như vậy.
Hôm đó tôi ôm An thật chặt. Bé hỏi:
– Chú sao vậy?
Tôi đáp trong nghẹn ngào:
– Chú… xin lỗi. Chú đã để con chịu khổ quá lâu.
– Chú ơi…?
– Từ hôm nay… con không cần gọi chú nữa.
Bé mở to mắt.
– Con gọi ba được không?
Bé òa khóc. Tôi cũng vậy.
Tôi hoàn tất thủ tục nhận con. Nhưng tôi vẫn muốn tìm “dì” – người đã dùng bé để kiếm tiền. Không phải để trả thù, mà để biết tại sao họ có bé. Công an xác nhận người phụ nữ ấy từng nhận nuôi bé theo thỏa thuận miệng với họ hàng xa của mẹ vợ – nhưng sau đó biến mất để lợi dụng đứa trẻ.
Tôi chỉ mong một ngày có thể đưa cô ta ra trước pháp luật.
An lớn lên từng ngày trong vòng tay tôi. Bé học giỏi, hiền lành, thích xếp giấy origami – y như mẹ nó. Mỗi tối tôi kể cho con nghe về Mai. Bé hỏi:
– Mẹ con đẹp không ba?
Tôi cười:
– Mẹ con là người đẹp nhất đời ba.
An leo lên lòng tôi, ôm lấy cổ tôi:
– Con cũng thương mẹ. Con thương ba nữa.
Tôi nhìn bức ảnh Mai trên bàn thờ, lòng thầm thì:
“Mai, anh tìm thấy con của chúng ta rồi.”
Và tôi tin… đâu đó, Mai cũng đang mỉm cười.


