Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Tôi nằm im, tim đập nhẹ, cảm giác khó tả — một sự bất an dâng lên trong lòng. “Giờ này đi đâu? Có công việc gì cần ra ngoài lúc nửa đêm đâu chứ?”

Tôi nằm im, tim đập nhẹ, cảm giác khó tả — một sự bất an dâng lên trong lòng. “Giờ này đi đâu? Có công việc gì cần ra ngoài lúc nửa đêm đâu chứ?”

Thanh Thanh 10 Tháng mười một, 2025

Tôi năm nay đã ngoài năm mươi, người ta vẫn bảo phụ nữ ở tuổi này thường hay đa nghi, hay suy nghĩ linh tinh. Nhưng tôi nghĩ, không phải đa nghi đâu — chỉ là khi đã làm mẹ, trong lòng luôn có một thứ bản năng muốn bảo vệ con mình, dù đôi khi cái “bản năng” ấy lại đẩy mình vào những suy nghĩ rất tệ.

Tôi có mỗi đứa con gái. Lấy chồng cách đây hai năm, giờ vừa sinh bé đầu lòng. Đứa nhỏ mới chào đời, yếu ớt, lại sinh mổ, con bé đau đớn, gầy rộc cả người. Chồng nó – thằng Phúc – là người thành phố, làm nhân viên kỹ thuật trong công ty máy tính, hiền lành, lễ phép, trước giờ tôi cũng quý. Nhưng kể từ ngày tôi lên ở cùng hai đứa để chăm con gái mới sinh, tôi bắt đầu nhận ra vài điều… lạ.

Đêm đầu tiên, khoảng mười một giờ, khi tôi vừa cho cháu bú xong, định xuống bếp lấy nước thì nghe tiếng cửa mở khẽ. Tiếng dép đàn ông bước rất nhẹ, rồi khép lại. Tôi ngó ra, chỉ thấy ánh đèn đường hắt qua khe rèm, bóng một người đi nhanh ra ngõ.Tôi nghĩ chắc nó ra ngoài nghe điện thoại. Nhưng đến hơn nửa tiếng sau mới quay về. Lúc đó, tôi không để tâm.

Nhưng điều lạ là đêm nào cũng vậy.

Ngày thứ hai, rồi thứ ba, đúng tầm đó, cửa lại mở. Lần này tôi chú ý hơn. Nó bước thật nhẹ, dường như cố không để ai nghe thấy.Tôi nằm im, tim đập nhẹ, cảm giác khó tả — một sự bất an dâng lên trong lòng.“Giờ này đi đâu? Có công việc gì cần ra ngoài lúc nửa đêm đâu chứ?”

Tôi tự nhủ, chắc đi đổ rác. Nhưng rác thì ai đổ đến mấy chục phút?

Sáng hôm sau, tôi thử hỏi khéo:– Đêm qua con thức muộn hả Phúc?Nó cười cười, gãi đầu:– Dạ, con ra ngoài nghe điện thoại tí, bạn con ở ca đêm, hỏi chút công việc.Giọng nó bình thản, tự nhiên. Nhưng chính cái “tự nhiên quá mức” ấy khiến tôi càng thấy… lấn cấn.

Ngày hôm sau nữa, tôi để ý điện thoại của nó. Cứ tối tối, tin nhắn đến, nó liền tắt màn hình. Có khi còn ra ngoài ban công nghe gọi, giọng nói nhỏ, ngắt quãng.Tôi không cố ý dòm ngó, nhưng trong nhà nhỏ, tiếng động gì cũng lọt vào tai.Đến hôm thứ năm, tôi bắt đầu mất ngủ.

Con gái tôi thì vẫn yếu, nhiều khi vừa cho con bú xong là thiếp đi. Thấy tôi cứ thẫn thờ, nó hỏi:– Mẹ mệt hả?Tôi cười trừ:– Không, mẹ chỉ hơi lo thôi.– Lo gì mà lo?– Không có gì đâu, con nghỉ đi.

Nhưng lòng tôi chẳng yên. Tôi không muốn con gái bị tổn thương. Nếu thật sự có chuyện… tôi thà nói thật, còn hơn để nó sống trong ảo tưởng.

Đêm hôm đó, khi đồng hồ chỉ 11 giờ, tôi quyết định theo dõi.

Tôi đợi tiếng cửa mở, rồi nhẹ nhàng khoác áo len, trùm khăn, mở cổng sau đi ra. Đêm tháng mười, gió se lạnh, cả khu yên tĩnh chỉ còn tiếng chó sủa xa xa. Tôi men theo lối bên hông, thấy bóng Phúc lững thững đi ra đầu ngõ, rồi rẽ phải.Tay nó đút túi, dáng hơi cúi, bước nhanh.Tôi giữ khoảng cách, sợ bị phát hiện. Càng đi, tim tôi càng đập mạnh.

Đường phố về khuya vắng ngắt, đèn vàng loang lổ. Nó đi khoảng vài trăm mét thì dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi vẫn mở. Tôi nấp sau gốc cây gần đó.Nó bước vào trong, lấy vài món gì đó bỏ vào giỏ.Tôi nheo mắt nhìn, chỉ thấy loáng thoáng hộp sữa, mấy gói bánh, vài trái chuối.Tôi hoang mang: “Không lẽ… nó mua đồ ăn đêm cho con bé kia?”Rồi tôi lại tự mắng mình: “Bà già rồi, sao nghĩ lung tung thế.” Nhưng lý trí chẳng thắng nổi trí tưởng tượng.

Một lúc sau, nó ra ngoài, trên tay cầm túi giấy, ngồi xuống ghế đá ngay trước cửa hàng. Tôi nín thở, nấp kỹ hơn.Nó lấy điện thoại ra, mở màn hình. Ánh sáng hắt lên gương mặt mệt mỏi.Rồi tôi thấy nó gõ gì đó trong phần “Ghi chú”.Tôi lặng người khi đọc được vài dòng chữ to hiện rõ:

“Đêm nay mua thêm sữa nóng cho vợ, hy vọng cô ấy ăn được chút, mai có sữa cho con.”

“Mẹ thức giấc chắc sẽ lo, thôi mai tính. Chỉ cần hai mẹ con khỏe là được.”

Tôi đứng chết lặng sau gốc cây, bàn tay run run.Thì ra… nó không hề giấu giếm điều gì.Nó chỉ lén đi mua đồ ăn cho vợ, vì sợ làm tôi thức giấc, sợ tôi phải dậy nấu nướng ban đêm.

Tôi bỗng thấy mắt cay xè. Cảm giác hối hận như đam vào ngực.Mấy ngày qua tôi cứ nghi ngờ, cứ ngờ vực ánh mắt, tiếng bước chân của nó. Tôi còn định chụp hình gửi cho con gái, nếu bắt được “bằng chứng”.Thật may là tôi chưa làm điều dại dột ấy.

Nó ngồi thêm một lát, uống ngụm nước rồi đứng dậy, quay về nhà. Tôi đi trước, vòng lối khác để không bị phát hiện. Về đến nơi, tim vẫn đập thình thịch.Tôi nằm xuống, nhìn đứa con gái đang ngủ say bên con nhỏ, nghe tiếng thở yếu ớt của cháu ngoại, tôi thấy nghẹn ở cổ.Hóa ra, trong căn nhà này, người đàn ông mà tôi từng nghi ngờ lại là người lặng lẽ yêu thương nhiều nhất.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, giả vờ nấu cháo như thường lệ. Khi Phúc bước ra, vẫn là nụ cười hiền hậu, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.Tôi đặt tay lên vai nó, nói nhẹ:– Đêm qua gió lạnh, con nhớ mặc ấm nha.Nó ngạc nhiên, cười:– Dạ, mẹ cũng giữ sức nha. Con định lát nữa mua ít yến cho vợ tẩm bổ.Tôi gật đầu, quay đi, cố giấu giọt nước mắt vừa chực trào.

Trưa hôm đó, tôi thấy trên bàn có hộp sữa nóng còn bốc hơi, bên cạnh tờ giấy nhỏ:

“Mẹ đừng thức khuya nữa nha, để con lo cho vợ. Mẹ ở đây con yên tâm lắm rồi.”

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, mà tim tôi ấm lên lạ thường.

Từ hôm đó trở đi, tôi chẳng còn dòm ngó giờ giấc của nó nữa. Mỗi khi nghe tiếng cửa khẽ mở lúc đêm muộn, tôi chỉ nằm im, mỉm cười.Tôi biết, ngoài kia là một người chồng đang lặng lẽ đi mua yêu thương.

Sau cùng, tôi mới hiểu…

Đôi khi, trong những điều tưởng như đáng nghi nhất, lại ẩn chứa sự tử tế và hy sinh thầm lặng.Chúng ta dễ dàng phán xét khi nhìn từ nỗi sợ của chính mình, mà quên mất rằng — có những người, họ chọn cách yêu bằng sự im lặng, bằng những việc nhỏ đến nỗi chẳng ai để ý.

Đêm ấy, tôi ngồi nhìn con gái ngủ, bên cạnh là thằng rể đang nhẹ nhàng đặt tấm chăn lên người vợ.Ánh đèn vàng phủ xuống khuôn mặt nó, hiền lành, ấm áp.Tôi chợt nhớ tới chồng mình — người đàn ông năm xưa cũng từng lặng lẽ đi bộ cả cây số chỉ để mua gói cháo hành cho tôi khi tôi sinh con.Hóa ra, tình yêu đôi khi chỉ giản dị vậy thôi: không hoa, không quà, không những lời hứa lãng mạn.Chỉ là một người thức giữa đêm, vì muốn người mình thương được ngủ yên.

Nếu tôi không theo dõi đêm đó…

Có lẽ tôi vẫn sẽ tiếp tục nghi ngờ, vẫn sẽ kể cho hàng xóm nghe rằng “thằng rể tao có gì đó mờ ám lắm”.Và có lẽ, tôi đã vô tình làm tổn thương một tấm lòng tử tế.

Giờ nghĩ lại, tôi chỉ muốn nói:

“Cảm ơn con, vì đã yêu con gái mẹ bằng cách lặng lẽ mà sâu sắc nhất.”

Đêm ấy, tiếng cửa mở vẫn vang lên rất khẽ, nhưng trong lòng tôi — là một khoảng bình yên dịu dàng.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Vừa dọn vào nhà mới 3 ngày, chồng kéo cả nhà chồng đến đăng ký vân tay, tôi lập tức bán luôn nhà và nói một câu khiến anh chết lặng…

Vừa dọn vào nhà mới 3 ngày, chồng kéo cả nhà chồng đến đăng ký vân tay, tôi lập tức bán luôn nhà và nói một câu khiến anh chết lặng…

Rồi tôi âm thầm nhờ bác sĩ viết chứng nhận thị lực đã phục hồi, nhưng giữ kín hồ sơ.

Rồi tôi âm thầm nhờ bác sĩ viết chứng nhận thị lực đã phục hồi, nhưng giữ kín hồ sơ.

HOT NEWS

  • Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện mắng tôi té tát vì không lo được cho con gái ông, nhìn thấy thứ ở trong thùng xốp ông gửi vào tôi cùng vợ khóc ng-ất
    Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện mắng tôi té tát vì không lo …
  • Từ ngày về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy một điều gì đó… không bình thường.
    Từ ngày về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy một điều gì đó… không bình thường.
  • Ngày ký đơn ly hôn, chồng tôi cười đắc ý vì giành được 2/3 tài sản. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, con cũng không có quyền nuôi
    Ngày ký đơn ly hôn, chồng tôi cười đắc ý vì giành được 2/3 tài sản. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, …
  • Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng cô ấy lại không mấy vui vẻ, hóa ra là bởi…
    Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng cô ấy lại không mấy vui vẻ, hóa ra là bởi…
  • Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ bi kịch không chỉ của con trai, mà của cả hai gia đình.
    Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ bi kịch không chỉ của con trai, mà của cả hai gia đình.
  • Trẻ nhiễm Adenovirus tăng nhanh: Thấy con có dấu hiệu này cần cho đi viện ngay lập tức
    Trẻ nhiễm Adenovirus tăng nhanh: Thấy con có dấu hiệu này cần cho đi viện ngay lập tức
  • Vợ dắt về một đứa trẻ ngay sau ngày cưới, vừa nhìn mặt bé, tôi đã quỳ xuống cầu xin tha thứ
    Vợ dắt về một đứa trẻ ngay sau ngày cưới, vừa nhìn mặt bé, tôi đã quỳ xuống cầu xin tha thứ
  • Bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm “mày có muốn giống con vợ trước không”, tôi cứng đơ người chưa kịp hoàn hồn thì trong nhà chồng hét lớn
    Bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm “mày có muốn giống con vợ trước không”, tôi cứng đơ người …
  • Cả cái thị trấn này đều nói tôi dại, khi lấy nhân viên quán hát về làm vợ
    Cả cái thị trấn này đều nói tôi dại, khi lấy nhân viên quán hát về làm vợ

Bài viết mới

  • Trộm vàng của vợ đưa bồ đi nghỉ dưỡng, về thấy ảnh mình trên bàn thờ, tôi choáng váng khi nghe vợ nói lý do…
    Trộm vàng của vợ đưa bồ đi nghỉ dưỡng, về thấy ảnh mình trên bàn thờ, tôi choáng váng khi nghe vợ nói lý do…
    Tr//ộm vàng của vợ đưa b///ồ đi nghỉ dưỡng, về …
  • Anh bận công việc, không thể ở bên chăm sóc. Để anh đưa em về quê ngoại, ở đó có ông bà, có người thân. Anh sẽ gửi tiền hàng tháng
    Anh bận công việc, không thể ở bên chăm sóc. Để anh đưa em về quê ngoại, ở đó có ông bà, có người thân. …
    Vợ bị t/ai n/ạn, chồng đưa về quê nhờ ông …
  • Cô nhân viên quán hát tưởng vớ được đại gia chân đất chẳng mấy mà xuống lỗ để lại toàn bộ tài sản, ai ngờ khi ông qua đời, tờ di chúc mở ra khiến cô quỵ gối
    Cô nhân viên quán hát tưởng vớ được đại gia chân đất chẳng mấy mà xuống lỗ để lại toàn bộ tài sản, ai ngờ …
    Cả quán “Phố Sương Đêm” hôm ấy ai cũng xì …
  • Giữa đêm, mẹ chồng soi đèn pin dẫn tôi chạy trốn khỏi chồng mình: ‘Con không sống được ở đây đâu, chạy đi’
    Giữa đêm, mẹ chồng soi đèn pin dẫn tôi chạy trốn khỏi chồng mình: ‘Con không sống được ở đây đâu, chạy đi’
    Cho đến giờ khi nghĩ lại cuộc hôn nhân mà …
  • Xưa cho bạn mượn 3 cây vàng nhưng giờ khó khăn cần dùng nhắn bạn cho xin lại, nhưng bạn ngụ ý vàng lúc ý chỉ 50 triệu/ cây giờ muốn lấy lại thì phải…
    Xưa cho bạn mượn 3 cây vàng nhưng giờ khó khăn cần dùng nhắn bạn cho xin lại, nhưng bạn ngụ ý vàng lúc ý …
    Cách đây 6 năm, khi bạn thân của tôi — …
  • Giúp việc tâm cơ muốn đá bà Chủ ra khỏi nhà để làm Vợ Ông Chủ ăn trắng mặt trơn nhưng bà đâu có ngờ được bà chủ đã nhìn ra từ lâu
    Giúp việc tâm cơ muốn đá bà Chủ ra khỏi nhà để làm Vợ Ông Chủ ăn trắng mặt trơn nhưng bà đâu có ngờ …
    Căn biệt thự nằm giữa khu đô thị cao cấp …
  • Giám đốc giả nghèo dẫn bạn gái về ngôi nhà lụp xụp ra mắt
    Giám đốc giả nghèo dẫn bạn gái về ngôi nhà lụp xụp ra mắt
    Nam, 34 tuổi, giám đốc một công ty xuất nhập …
  • “Nhớ chứ. Hôm ấy, em cõng anh. Còn hôm nay, đến lượt anh cõng em – đi qua nửa đời bình yên.”
    “Nhớ chứ. Hôm ấy, em cõng anh. Còn hôm nay, đến lượt anh cõng em – đi qua nửa đời bình yên.”
    Tôi bị gả đi như một món hàng. Mẹ kế …
  • Đi công tác về thấy vợ bầu mặc váy bị ngược, chồng lạnh sống lưng cho đến khi biết lý do
    Đi công tác về thấy vợ bầu mặc váy bị ngược, chồng lạnh sống lưng cho đến khi biết lý do
    Đêm đó, chuyến bay bị hoãn gần ba tiếng. Tôi …
  • Đi làm về nhà đói quá tôi vơ vội lấy bát cơm ở cữ mà mẹ cho vợ mình ăn, nhưng rồi hãi hùng…
    Đi làm về nhà đói quá tôi vơ vội lấy bát cơm ở cữ mà mẹ cho vợ mình ăn, nhưng rồi hãi hùng…
    Tôi tên Hưng, 32 tuổi, công nhân xây dựng, lúc …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]