Tôi quay lưng kéo vali đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Đám cưới này là sai lầm, em đi đây anh tự giải quyết với gia đình anh đi”

Tôi gặp anh Hùng trong một lần họp cổ đông công ty. Anh hơn tôi 12 tuổi, 38 còn tôi mới 26, vừa tốt nghiệp thạc sĩ và bắt đầu làm việc ở phòng kế hoạch. Anh là giám đốc, phong thái điềm tĩnh, ánh mắt sắc sảo, giọng nói trầm ấm. Tôi không ngờ một người như anh lại để ý đến mình – một cô nhân viên mới toe, không có gì nổi bật ngoài chút nhan sắc và sự chăm chỉ. Nhưng anh chủ động tiếp cận, mời tôi cà phê, rồi từng bước khiến tôi xiêu lòng. Sau 8 tháng hẹn hò, anh cầu hôn. Tôi đồng ý, dù gia đình tôi phản đối kịch liệt vì chênh lệch tuổi tác và địa vị.

Ngày cưới, tôi hồi hộp nhưng hạnh phúc. Anh Hùng trong bộ vest đen lịch lãm, nắm tay tôi bước vào lễ đường, nụ cười rạng rỡ. Bạn bè khen tôi “cao tay”, lấy được người đàn ông thành đạt, giàu có. Tôi chỉ cười, nghĩ rằng mình đã chọn đúng người để gửi gắm cả đời.

Đêm tân hôn, căn phòng khách sạn sang trọng thơm mùi hoa hồng. Anh Hùng ôm tôi, thì thầm: “Từ giờ em là vợ anh, anh sẽ cho em cả thế giới.” Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng có chút bất an khó tả. Trước khi mọi thứ đi xa hơn, tôi bảo anh đợi một chút, rồi lấy từ túi xách ra một tờ giấy gấp gọn, đưa cho anh. “Anh đọc đi, em muốn anh biết điều này trước khi chúng ta chính thức là của nhau.”

Anh nhướng mày, cười nhẹ: “Giấy cam kết tài sản à? Em không cần lo, anh đã ghi rõ trong hợp đồng hôn nhân rồi.” Nhưng khi anh mở tờ giấy ra, nụ cười trên môi anh tắt ngấm. Mặt anh tái mét, tay run run, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. “Cái… cái gì thế này?” anh lắp bắp, giọng lạc đi.

Tờ giấy đó không phải cam kết tài sản, cũng chẳng phải thư tình. Đó là kết quả xét nghiệm ADN mà tôi âm thầm làm cách đây một tháng, sau khi nghe mẹ tôi kể lại một bí mật động trời. Hồi trẻ, mẹ tôi từng làm giúp việc cho một gia đình giàu có ở thành phố. Ông chủ nhà, một doanh nhân thành đạt, đã có quan hệ với mẹ trong một lần say rượu. Khi mẹ phát hiện mang thai tôi, ông ta đuổi mẹ đi, đưa một khoản tiền để mẹ im lặng. Mẹ giấu kín chuyện này suốt 26 năm, chỉ đến khi biết tôi sắp cưới anh Hùng, mẹ mới thú nhận vì thấy anh giống hệt người đàn ông năm xưa – cha ruột tôi.

Tôi nhìn anh Hùng, giọng bình tĩnh nhưng lạnh lùng: “Anh là anh trai cùng cha khác mẹ của em. Em không muốn cưới một người thân ruột thịt, dù anh có giàu có hay yêu em đến đâu.” Anh Hùng thẫn thờ, tờ giấy rơi xuống sàn. Anh lẩm bẩm: “Không thể nào… không thể nào…” rồi ôm đầu, ngồi phịch xuống giường.

Tôi quay lưng, kéo vali đã chuẩn bị sẵn từ trước. “Đám cưới này là sai lầm. Em đi đây, anh tự giải quyết với gia đình anh đi.” Anh hét lên, gọi tên tôi, nhưng tôi không ngoảnh lại. Ra đến cửa, tôi nghe tiếng anh đập đồ trong phòng, tiếng khóc nghẹn ngào xen lẫn tiếng chửi thề. Tôi bước ra ngoài, nước mắt lăn dài, nhưng lòng nhẹ nhõm lạ lùng.

Một tuần sau, tôi nhận được tin nhắn từ anh Hùng: “Anh đã xác minh với bố. Tất cả là sự thật. Anh xin lỗi vì đã không biết. Nhưng em… em có thể tha thứ cho anh không?” Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ xóa số anh khỏi điện thoại. Rồi tôi nghe tin anh từ chức giám đốc, rời khỏi thành phố, không ai biết đi đâu.

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Một tháng sau, mẹ tôi gọi điện, giọng hoảng hốt: “Con ơi, bố con… ông ấy tìm đến nhà, nói muốn gặp con. Ông ấy bảo có thứ quan trọng cần đưa cho con.” Tôi sững sờ. Hóa ra, người cha ruột mà tôi chưa từng gặp mặt đã biết chuyện. Và thứ ông ấy mang đến không phải lời xin lỗi, mà là một tờ di chúc – ông để lại cho tôi nửa gia sản khổng lồ của mình, với điều kiện tôi phải nhận ông làm cha.

Tôi cầm tờ di chúc, lòng ngập tràn mâu thuẫn. Từ một cô gái bình thường, tôi bất ngờ trở thành người thừa kế của một đế chế kinh doanh, nhưng cái giá phải trả là chấp nhận quá khứ đau thương của mẹ và mối quan hệ rối rắm với chính gia đình mình. Tôi nhìn ra cửa sổ, tự hỏi: “Liệu hạnh phúc có thực sự đến từ tiền bạc và sự thật?”