Chuyến xe khách cuối cùng của ngày dừng lại ở đầu làng khi trời đã nhập nhoạng tối. Gió bấc rít từng cơn lạnh buốt, nhưng trong lòng Minh lại nóng rực như có lửa đốt. Anh siết chặt chiếc ba lô cũ kỹ đang đeo trước ngực, bên trong là cả một gia tài – 1 tỷ đồng tiền mặt.
Đó là mồ hôi, nước mắt và cả máu của anh sau một năm trời “bán mạng” ở vùng biên giới. Một năm qua, Minh cắt đứt mọi liên lạc với gia đình. Không phải anh vô tâm, mà vì đặc thù công việc trong rừng sâu nước độc không có sóng điện thoại, và cũng vì anh muốn đánh cược một lần. Anh muốn khi trở về sẽ mang theo số tiền khổng lồ để vợ con đổi đời, để mẹ già được nở mày nở mặt với xóm giềng. Anh muốn bù đắp cho Liên – người vợ trẻ vừa mới sinh con được 3 tháng khi anh dứt áo ra đi.
“Liên ơi, chờ anh nhé. Tết này nhà mình sẽ to nhất cái làng này.” – Minh lẩm bẩm, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt sạm đen vì nắng gió. Anh tưởng tượng ra cảnh Liên sẽ khóc òa lên vì hạnh phúc khi thấy chồng về, mẹ anh sẽ xuýt xoa khi thấy cọc tiền dày cộp. Đứa con trai hơn 1 một tuổi chắc đã chập chững biết đi rồi.
Về đến cổng nhà, Minh khựng lại. Khác với không khí nhộn nhịp đèn hoa của hàng xóm, ngôi nhà của anh chìm trong bóng tối và sự im lìm đáng sợ. Cổng sắt khép hờ, hoen rỉ. Sân gạch mọc đầy rêu mốc. Cây đào phai anh trồng năm ngoái giờ trơ trọi cành khô, không một nụ hoa báo hiệu xuân về.
Một cảm giác bất an len lỏi dọc sống lưng. Minh đẩy cổng bước vào.
– Mẹ! Liên ơi! Anh về rồi đây!
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa sổ va đập lập cập.
Minh bước vội lên bậc tam cấp, cửa chính không khóa. Anh đẩy mạnh cửa bước vào. Mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, hòa lẫn với một mùi hôi nồng nặc – mùi của sự ốm đau, bệnh tật và thiếu vệ sinh. Anh bật công tắc đèn, nhưng bóng đèn tuýp chớp tắt vài cái rồi tối om. Minh vội lấy đèn pin điện thoại soi vào. Ánh sáng loang loáng quét qua căn phòng khách bừa bộn, bụi phủ mờ trên bàn ghế.
Và rồi, ánh đèn dừng lại ở góc nhà, nơi trải một chiếc chiếu manh cũ nát. Minh chết đứng. Chiếc ba lô tiền tỷ trên vai rơi bịch xuống đất. Liên – vợ anh – đang nằm co quắp dưới sàn nhà lạnh lẽo, người gầy rộc đi chỉ còn da bọc xương. Tóc tai cô rối bù, khuôn mặt hốc hác, trắng bệch như tàu lá chuối. Bên cạnh cô là đứa con trai bé bỏng, nằm im lìm, hơi thở yếu ớt và khò khè như tiếng mèo hen. Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh chỉ có một bát cháo loãng đã đóng váng và vài vỉ thuốc dở dang.
– Liên! Con ơi!
Minh gào lên, lao đến ôm lấy vợ. Người Liên lạnh toát, nhưng khi chạm vào trán con trai, anh hoảng hốt rụt tay lại. Thằng bé nóng như hòn than. Nó đang sốt cao li bì, da tím tái đi vì thiếu oxy.
– Trời ơi! Sao lại ra nông nỗi này? Mẹ đâu? Mẹ đâu rồi?
Minh lay gọi vợ trong tuyệt vọng. Liên hé đôi mắt lờ đờ, nhìn thấy chồng mà ngỡ như ảo giác. Cô mấp máy môi, giọng thều thào không ra hơi: – Anh… anh về rồi… Cứu con… Mẹ ơi, cứu con…
Nói rồi cô lịm đi trong vòng tay anh.
Không còn thời gian để suy nghĩ hay hỏi han, Minh xốc vội vợ lên lưng, một tay ôm đứa con đang sốt hầm hập, lao ra khỏi nhà như một kẻ điên.
– Cấp cứu! Có ai không? Cứu vợ con tôi với!
Tiếng hét xé lòng của Minh náo động cả xóm nhỏ yên tĩnh. Mấy người hàng xóm vội vã chạy sang. Nhìn cảnh tượng thê lương ấy, ai cũng xót xa. Một người vội lấy xe máy chở giúp Minh đưa vợ con lên bệnh viện huyện.
Tại phòng cấp cứu, Minh ngồi thụp xuống sàn nhà lang, hai bàn tay ôm lấy đầu, nước mắt tuôn rơi lã chã. Chiếc ba lô chứa 1 tỷ đồng nằm chỏng chơ bên cạnh, giờ đây trông nó thật vô nghĩa và mỉa mai.
Bác sĩ bước ra, lắc đầu ái ngại: – Vợ anh bị suy kiệt cơ thể nghiêm trọng, tụt huyết áp và hạ đường huyết. Còn đứa bé bị viêm phổi nặng, biến chứng suy hô hấp, lại thêm suy dinh dưỡng độ 3. Chậm chút nữa là không cứu được cả hai mẹ con. Anh làm chồng kiểu gì mà để vợ con đói khát đến mức này?
Từng lời bác sĩ nói như ngàn mũi kim châm vào tim Minh. Anh làm chồng kiểu gì ư? Anh đi kiếm tiền tỷ cơ mà!
Lúc này, bác hàng xóm đi cùng mới vỗ vai Minh, thở dài kể lại sự tình: – Chú đi biền biệt cả năm không tin tức, không gửi về đồng nào. Cái Liên nó mới sinh xong yếu ớt, lại mất sữa. Mẹ chú thì… chậc… bà ấy bảo chú đi theo gái rồi, bỏ mặc vợ con ở nhà. Bà ấy sang nhà cô Út ở thị trấn bế cháu ngoại, cả tháng nay có về đâu. Vợ chú ốm, con đau, tiền không có, nó phải ăn cháo loãng cầm hơi, vay mượn khắp nơi nhưng ai cũng sợ nó không trả được nên chẳng dám cho vay nhiều. Hôm qua tôi thấy im ắng quá, định sang xem thế nào thì chú về…
Minh nghe đến đâu, ruột gan thắt lại đến đó. Hóa ra, sự “biến mất” để tạo bất ngờ của anh lại trở thành bản án tử cho vợ con ở nhà. Mẹ anh – người anh tin tưởng giao phó vợ con – lại nhẫn tâm bỏ mặc con dâu và cháu nội ruột thịt trong lúc khốn cùng nhất để đi chăm cháu ngoại.
Minh run rẩy cầm điện thoại gọi cho mẹ. Đầu dây bên kia, tiếng nhạc xuân rộn ràng, tiếng cười nói vui vẻ vang lên. – Alo, ai đấy? – Giọng mẹ anh khỏe khoắn. – Mẹ… con Minh đây. – Giọng anh lạc đi. – Ôi Minh à! Con về chưa? Có tiền không? Mẹ đang ở nhà cái Út, vui lắm…
– Mẹ! – Minh hét lên, cắt ngang lời bà. – Vợ con sắp chết rồi! Cháu nội mẹ sắp chết đói rồi! Mẹ đang ở đâu khi chúng nó nằm vật vờ ở nhà hả mẹ?
Đầu dây bên kia im bặt. Minh dập máy, ném chiếc điện thoại xuống sàn vỡ tan tành.
Anh nhìn qua ô cửa kính phòng bệnh. Liên đang nằm thiêm thiếp truyền nước, dây rợ chằng chịt. Đứa con bé bỏng nằm trong lồng kính thở oxy. Anh nhìn xuống túi tiền 1 tỷ. Một tỷ này có mua lại được sức khỏe của con anh không? Có xóa đi được nỗi ám ảnh đói khát và sự cô độc của vợ anh suốt một năm qua không?
Minh gục đầu khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh đã thắng trong canh bạc kiếm tiền, nhưng anh đã thua trắng trong canh bạc cuộc đời. Anh cứ nghĩ mang tiền về là mang hạnh phúc về. Nhưng hạnh phúc không nằm trong những tờ polymer lạnh lẽo ấy. Hạnh phúc là sự hiện diện, là bát cháo nóng lúc ốm đau, là bờ vai để vợ tựa vào.
Tết gần kề nhưng với Minh, mùa xuân năm nay là mùa xuân lạnh lẽo và hối hận nhất cuộc đời. Anh thầm thề, nếu vợ con anh qua khỏi kiếp nạn này, anh sẽ không bao giờ rời xa họ nữa, dù có phải ăn cơm rau cháo qua ngày. Tiền nhiều để làm gì, khi mở cửa nhà ra, thứ chào đón mình suýt chút nữa là hai cái xác lạnh băng?

