Tôi là điều tra viên hình sự đã theo đuổi vụ án “mất tích xe và người” suốt 3 năm – một doanh nhân giàu có biến mất cùng chiếc xe Mercedes GLC màu đen, để lại chiếc điện thoại cuối cùng ở trạm xăng vùng ven.Không một manh mối, không camera, chiếc xe như bốc hơi khỏi mặt đất.
Tuần trước, tôi theo vợ về quê ở Tuyên Quang ăn cưới em gái vợ.Vừa bước vào sân, giữa trăm họ đông đúc, tôi sững người khi thấy chú rể đang đỗ chiếc Mercedes đen bóng loáng quen thuộc.
Nhìn biển số – tim tôi như ngừng đập.Chính là chiếc xe mất tích suốt 3 năm đó.Tôi giả vờ vui vẻ, nhưng tay thì mồ hôi đầm đìa.
Tối hôm đó, sau khi tiệc tàn, tôi giả vờ đau bụng để không về nhà vợ mà âm thầm nán lại.Đợi đến nửa đêm, tôi lén ra sân, dùng chìa đa năng mở cốp chiếc xe ấy.
Tiếng “tách” vang lên trong đêm yên tĩnh.Cốp bật lên, mùi hôi kim loại nồng nặc xộc ra.Tôi soi đèn pin… và chết lặng.
Bên trong là một hộc sắt hàn kín, và bên cạnh là bộ xương người còn nguyên đồng hồ Rolex trên tay – đúng mẫu chiếc đồng hồ mà nạn nhân từng đeo lúc mất tích, theo lời vợ anh ta khai năm xưa.Kế bên là một túi niêm phong cũ rách – bên trong chứa xấp hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mang tên người đã mất – sang cho… chính tên chú rể.
Tôi lập tức khóa lại, gửi định vị và ảnh cho đội chuyên án.Sáng hôm sau, khi hôn lễ còn chưa kịp dọn mâm, cảnh sát ập vào bắt chú rể giữa tiếng kèn trống dở dang.
Hóa ra hắn từng là tài xế kiêm trợ lý của nạn nhân, vì bị phát hiện biển thủ tiền nên đã ra tay phi tang rồi đánh cắp danh tính và chiếc xe, mai danh ẩn tích tận vùng cao.
Vợ tôi ôm đầu khóc vì em rể sắp cưới lộ mặt là tội phạm.Tôi thì chỉ đứng lặng nhìn chiếc xe bị cẩu đi, lòng thắt lại –
Có những vụ án, tưởng chừng đi vào ngõ cụt, lại được giải chỉ vì một cái “vô tình” về quê ăn cưới.