Sau khi sinh con đầu lòng, tôi quyết định về quê ở cữ theo lời khuyên của mẹ chồng. Nhà chồng tôi ở một vùng quê yên bình, không khí trong lành, thoáng đãng, rất thích hợp để nghỉ ngơi và hồi sức. Chồng tôi bận công việc ở thành phố nên chỉ có tôi và bé về ở với mẹ chồng một thời gian. Mẹ chồng tôi vốn là người hiền lành, chu đáo, nên tôi cũng yên tâm phần nào.
Ngày đầu tiên về quê, mọi thứ diễn ra bình thường. Mẹ chồng chuẩn bị cho tôi đủ thứ, từ đồ ăn tẩm bổ đến nước lá xông, đúng kiểu chăm sóc truyền thống. Nhưng đến tối hôm thứ hai, tôi vô tình chứng kiến một cảnh tượng khiến tôi không thể nào quên.
Hôm đó, bé con quấy khóc mãi không chịu ngủ, tôi bế con đi dạo quanh nhà cho con đỡ mải. Đi ngang qua phòng ngủ của mẹ chồng, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ. Cửa phòng hé mở, ánh đèn vàng từ trong hắt ra. Tò mò, tôi ghé mắt nhìn qua khe cửa, định hỏi xem mẹ còn thức không để nhờ mẹ trông bé một lát. Nhưng vừa nhìn vào, tôi sững người, mặt nóng ran như lửa đốt.
Trong phòng, mẹ chồng tôi đang ngồi trên giường, tóc búi gọn gàng, mặc bộ đồ ngủ mỏng manh. Đối diện mẹ là bác họ chồng – anh trai họ của bố chồng tôi – một người đàn ông gầy gò, khắc khổ mà tôi chỉ mới gặp thoáng qua vài lần trong mấy dịp giỗ chạp. Hai người nói chuyện gì đó rất nhỏ, nhưng ánh mắt mẹ chồng nhìn bác họ lạ lắm, vừa dịu dàng vừa như có chút e lệ. Rồi bất ngờ, bác họ nắm lấy tay mẹ, kéo nhẹ. Mẹ chồng tôi không phản kháng, chỉ cúi đầu xuống, để mặc bàn tay kia siết chặt hơn. Tôi hoảng loạn, vội vàng bế con quay về phòng, tim đập thình thịch, không dám nghĩ thêm gì nữa.
Từ hôm đó, tôi để ý thấy mẹ chồng có vẻ tránh mặt tôi. Bình thường mẹ hay sang phòng hỏi han, bế cháu, nhưng giờ mẹ chỉ lặng lẽ làm việc nhà, xong thì vào phòng đóng cửa. Tôi cũng không dám hỏi, chỉ biết giả vờ như chưa từng thấy gì. Không khí trong nhà bỗng trở nên ngột ngạt, dù chẳng ai nói ra.
Cho đến một ngày, khoảng hơn tuần sau, tôi đang ngồi ngoài sân phơi nắng cùng con thì mẹ chồng bất ngờ bước đến. Mẹ cầm theo một bát chè đậu xanh, đặt xuống trước mặt tôi, rồi ngập ngừng ngồi xuống ghế bên cạnh. Tôi liếc nhìn mẹ, thấy đôi mắt mẹ đỏ hoe, như vừa khóc. Mẹ hít một hơi dài, rồi bất ngờ lên tiếng:
“Con… hôm đó con thấy gì, mẹ biết cả rồi. Mẹ không muốn giải thích nhiều, nhưng mẹ mong con đừng nghĩ xấu về mẹ. Chuyện giữa mẹ với bác con… nó không đơn giản như con thấy đâu.”
Tôi ngẩn người, không biết phải đáp lại thế nào. Mẹ nói thêm vài câu, giọng run run, rồi đứng dậy bỏ vào nhà. Nhìn bóng lưng mẹ khuất dần, tôi chợt nhận ra, có những bí mật trong gia đình này mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu hết.