Sáu năm trước, Mai ngồi trên chiếc bàn gỗ cũ, tay run run ký vào tờ giấy vay nợ 250 triệu. Tờ giấy ấy đứng tên cô – vay giúp chồng để anh được đi xuất khẩu lao động. Anh Long – chồng Mai, nắm tay vợ, ánh mắt đầy hứa hẹn: “Em cố gắng chờ anh. Anh sang đó mấy năm anh kiếm tiền về mua nhà, trả nợ, rồi vợ chồng mình sinh con. Lúc đó em sẽ không phải khổ nữa.” Mai gật đầu, nước mắt lăn dài. Cô tin chồng tuyệt đối. Tin rằng mọi hy sinh của mình là xứng đáng. Nhưng cô không ngờ, tờ giấy vay nợ hôm ấy là khởi đầu cho chuỗi năm tháng địa ngục.
Mẹ chồng Mai đã dặn con trai tiết kiệm tiền triệt để bằng cách khi nào về nước thì cầm cả về chứ không gửi ít một về làm gì cả. Để trả nợ số tiền đó, Mai đi làm giúp việc cho một gia đình ở thành phố. Sáng lau nhà, trưa giặt đồ, tối trông trẻ — ngày làm 14 tiếng, đôi bàn tay chai sạn, nứt toác vì nước rửa chén.
Những hôm mệt quá, cô chỉ ngồi lặng lẽ nhìn tấm ảnh cưới đã cũ trong ví, tự nhủ: “Cố lên Mai, hết nợ rồi anh ấy về, vợ chồng lại bắt đầu lại.” Cứ thế, 6 năm trôi qua…. Mai trả hết nợ, còn dành dụm được hơn 80 triệu — số tiền cô định để đón chồng về, làm lại từ đầu.
Ngày Long về nước, Mai mặc chiếc áo dài xanh cũ, tay cầm bó hoa nhỏ, ra bến xe đón. Nhưng vừa tới nơi, cô chết lặng. Long bước xuống xe trong bộ vest mới, tay nắm tay một cô gái trẻ bụng bầu vượt mặt, ánh mắt anh nhìn Mai lạnh tanh như người xa lạ. Phía sau họ là chiếc ô tô 7 chỗ mới tinh, biển số còn sáng loáng. Long khẽ nói, giọng khô khốc: “Mai, anh về rồi. Nhưng… anh với cô ấy sắp cưới. Anh mang về 4 tỷ, mẹ bảo sẽ chia nhà đất, em về nói chuyện lại đi.”
Mai đứng như hóa đá. Mọi ký ức 6 năm khổ cực, những đêm cô còng lưng lau nhà, trả nợ cho anh, bỗng hóa thành nhát dao cứa vào tim. Khi Mai bước về ngôi nhà mà cô từng gọi là “nhà chồng”, mẹ chồng đã đứng ở cửa, hai tay chống nạnh, giọng như dao chém gió: “Chị còn vác mặt về đây à? Loại cau điếc, 3 năm không đẻ được một mụn con, lại còn để thằng Long đi làm xa khổ cực 6 năm trời. Giờ nó có vợ mới, con sắp ra đời, chị muốn ở lại thì xác định làm người hầu cho vợ nó. Nghe chưa?”
Mai nhìn bà, mắt ráo hoảnh. Cô không khóc. Chỉ mỉm cười nhạt: “Con hiểu rồi mẹ.” Rồi cô quay đi, bước về phòng cũ, dọn vài bộ quần áo, tấm ảnh cưới, và tờ giấy vay nợ ngày xưa. Giấy vay ấy vẫn còn nguyên chữ ký của anh Long.
Ba ngày sau, một cán bộ ngân hàng và người của xã đến tận nhà bà Phương – mẹ chồng Mai. Họ mang theo hồ sơ xác nhận Long và Mai vẫn là vợ hợp pháp, và toàn bộ khoản vay 250 triệu – đứng tên Mai – có chữ ký đồng thuận của Long, ràng buộc tài sản chung.
Cán bộ nói rõ: “Do chưa ly hôn, toàn bộ tài sản, bao gồm 4 tỷ tiền gửi ngân hàng và nhà đất hiện nay, đều thuộc tài sản chung vợ chồng. Và chị Mai có quyền yêu cầu phong tỏa để đảm bảo nghĩa vụ trả nợ.” Cả nhà chồng sững sờ. Long chết đứng, còn cô gái bụng bầu hoảng loạn.
Mẹ chồng hét lên: “Mai! Mày định giết cả nhà tao à?”
Mai quay lại, giọng bình thản:
“Không mẹ ạ. Con chỉ lấy lại phần công sức con bỏ ra. 6 năm qua con đã làm osin, giờ con không muốn làm thêm 1 ngày nào nữa.”…