Tôi lấy Thảo đã được ba năm. Trong mắt mọi người, Thảo là mẫu phụ nữ “tuyệt chủng”: hiền lành, cam chịu và hiếu thảo đến mức khó tin. Mẹ tôi mất sớm, bố tôi bị tai biến nằm liệt giường hai năm nay, gần đây lại mắc thêm chứng lẫn của người già (Alzheimer). Cả nhà ai cũng ngán ngẩm, chỉ có Thảo là ngày đêm túc trực. Nhưng chính sự tận tụy thái quá ấy lại là khởi nguồn cho cơn sóng ngầm trong cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Tôi năm nay 32 tuổi, sự nghiệp ổn định, khao khát lớn nhất là có một đứa con để vui cửa vui nhà. Nhưng mỗi lần tôi đề cập chuyện sinh em bé, Thảo đều lảng tránh. “Bố đang yếu lắm, em muốn toàn tâm toàn ý chăm bố. Có con mọn vào, bỏ bê ông thì tội nghiệp,” Thảo luôn lấy lý do đó.
Ban đầu tôi còn thông cảm, nhưng dần dà tôi sinh nghi. Bố tôi lẫn nặng, lúc nhớ lúc quên, vệ sinh không tự chủ, tính khí thất thường, hay la hét vô cớ. Thuê giúp việc thì ông đánh đuổi, chỉ chịu mỗi Thảo. Có những đêm, tôi tỉnh giấc lúc 2 giờ sáng không thấy vợ đâu, sang phòng bố thì thấy Thảo vẫn ngồi đó, rì rầm to nhỏ gì đó với ông cụ đang ngẩn ngơ.
Sự nghi ngờ của tôi lên đến đỉnh điểm khi hàng xóm bắt đầu xì xào. “Chú Minh xem thế nào, chứ tôi thấy cô Thảo lạ lắm. Chiều nào cũng lén lút ra bưu điện gửi thư tay, rồi lại thì thụt gọi điện cho ai đó ngoài vườn. Chăm bố chồng mà cứ như buôn lậu ấy.”
Lời ra tiếng vào như mọt gặm nhấm tâm trí tôi. Tôi bắt đầu để ý kỹ hơn. Thảo gầy rộc đi, mắt thâm quầng nhưng luôn giấu điện thoại khư khư. Tiền đưa đi chợ cô ấy cũng tiêu dè sẻn hơn, trong khi lương tôi đưa không thiếu một xu. “Hay là cô ấy có bồ? Hay cô ấy chê bố tôi già yếu, chê tôi nhu nhược nên không muốn sinh con để dễ bề dứt áo ra đi?” – Những suy nghĩ đen tối cứ ám ảnh tôi.
Đỉnh điểm là tuần trước, tôi đi công tác về sớm hơn dự định. Trời mưa tầm tã, tôi về đến nhà lúc 3 giờ chiều. Căn nhà vắng lặng đến rợn người. Tôi rón rén bước vào, định tạo bất ngờ cho vợ, nhưng tiếng khóc thút thít phát ra từ phòng bố khiến tôi chùn bước.
Cửa phòng khép hờ. Tôi ghé mắt nhìn vào và cảnh tượng trước mắt khiến máu tôi sôi lên sùng sục. Bố tôi – người được cho là lẫn không biết gì – đang nắm chặt tay Thảo. Trên giường vương vãi những tờ tiền mệnh giá lớn và một tấm ảnh cũ nát. Thảo đang quỳ gối, vừa khóc vừa nói: “Bố yên tâm, con sắp tìm được rồi… Con hứa… Nhưng chuyện này anh Minh biết sẽ giet con mất…”
“Cái gì mà tôi biết sẽ giet cô?”
Tôi đạp cửa xông vào như một cơn bão. Thảo giật bắn mình, mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng vơ lấy tấm ảnh giấu ra sau lưng. Bố tôi thì ú ớ, tay chân run lẩy bẩy chỉ trỏ lung tung.
“Cô giấu cái gì? Đưa đây!” – Tôi gầm lên, giằng lấy tấm ảnh từ tay vợ. Đó là ảnh một người đàn ông lạ hoắc, trông khá trẻ, mặt mũi có nét phong trần. Tôi cười gằn, ném xấp tiền xuống đất: “Giỏi lắm! Cô lấy tiền của tôi, lấy cớ chăm bố ốm để lén lút chu cấp cho thằng này đúng không? Cô không muốn đẻ con cho tôi là vì nó đúng không? Thảo, cô diễn vai con dâu hiếu thảo giỏi lắm!”
“Anh Minh! Anh hiểu lầm rồi!” – Thảo khóc nấc lên, ôm lấy chân tôi. “Hiểu lầm cái gì? Bằng chứng rành rành ra đây. Bố tôi lẫn rồi, cô lợi dụng ông cụ để che mắt tôi à?”
Tôi định tát Thảo vì quá uất ức. Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay gầy guộc, lạnh ngắt nắm lấy cổ tay tôi. Là bố. Ông nhìn tôi, ánh mắt không còn vẻ đờ đẫn vô hồn thường ngày nữa. Đôi mắt trũng sâu ấy ầng ậc nước, ánh lên sự tỉnh táo đến đau lòng. Ông khó nhọc thốt lên từng tiếng khàn đặc: “Không… phải… lỗi… của… vợ… con… đâu…”
Tôi sững sờ. Bố tôi tỉnh táo ư?
Thảo lúc này mới gạt nước mắt, giọng run rẩy nhưng kiên quyết: “Anh bình tĩnh nghe em nói. Người trong ảnh không phải bồ bịch gì cả. Đó là… em trai cùng cha khác mẹ của anh.”
Tôi như bị sét đánh ngang tai. “Em trai? Cô nói cái điên rồ gì vậy?”
Thảo đỡ bố nằm xuống, rồi kể lại tất cả trong tiếng nấc. Hóa ra, bố tôi không hoàn toàn bị lẫn. Những lúc tỉnh táo hiếm hoi, ông bị dằn vặt bởi quá khứ. Thời trẻ, trước khi lấy mẹ tôi, ông từng có một mối tình sâu đậm và có một người con trai thất lạc. Ông giấu kín bí mật này suốt mấy chục năm vì sợ mẹ tôi buồn, sợ gia đình tan vỡ.
Nhưng giờ đây, khi biết mình bị ung thư giai đoạn cuối (điều mà ông cấm Thảo nói cho tôi biết), tâm nguyện duy nhất của ông là tìm lại đứa con rơi đó, để tạ lỗi trước khi nhắm mắt xuôi tay. Ông sợ tôi hận ông phản bội mẹ, sợ tôi không chấp nhận người em đó, nên ông chỉ dám nhờ cậy Thảo.
“Bố đưa em số tiền tiết kiệm riêng của bố, nhờ em thuê tìm người. Em không dám sinh con lúc này vì em phải đi lại nhiều nơi để xác minh tin tức, lại phải chăm bố những lúc ông đau đớn vì xạ trị chui. Em sợ có bầu rồi không đủ sức lo cho tâm nguyện cuối cùng của bố…”
Thảo vừa nói vừa đưa cho tôi xem tập hồ sơ bệnh án ung thư gan giai đoạn cuối của bố và những giấy tờ thuê người đi tìm.
Tôi cầm xấp giấy trên tay, tay run bần bật. Tôi nhìn bố. Ông gật đầu yếu ớt, hai dòng nước mắt chảy dài xuống gò má nhăn nheo. “Bố… xin lỗi… Bố sai với mẹ con… Bố không muốn làm gánh nặng… nhưng bố nhớ nó…”
Cơn giận trong tôi tan biến, thay vào đó là sự ân hận tột cùng và nỗi đau thắt nghẹn. Tôi đã trách lầm vợ, đã vô tâm với bố. Trong khi tôi chỉ biết đòi hỏi quyền lợi làm cha, thì vợ tôi đã âm thầm gánh vác cả một bí mật tày trời, chịu đựng sự nghi kỵ của chồng và cả những lời đàm tiếu của thiên hạ để trọn đạo hiếu thay tôi.
Tôi quỳ sụp xuống bên giường, nắm lấy tay bố và tay vợ. “Sao em ngốc thế? Sao không nói với anh? Anh là con trai bố, anh có quyền được biết và gánh vác cùng em mà…” Thảo lau nước mắt cho tôi: “Bố sợ anh sốc, sợ anh ghét bỏ quá khứ của bố. Bố bảo đợi tìm được người, bố sẽ tự nói. Hôm nay anh về sớm, coi như là ý trời.”
Hai tháng sau.
Đám tang của bố tôi diễn ra trang trọng. Trong dòng người đưa tiễn, có một người đàn ông lạ mặt đeo khăn tang trắng, đứng lặng lẽ bên cạnh vợ chồng tôi. Đó là chú Tuấn – người em trai thất lạc mà Thảo đã tìm được đúng một tuần trước khi bố mất.
Giây phút bố nắm tay chú Tuấn và tôi đặt lên nhau, ông đã mỉm cười mãn nguyện rồi ra đi thanh thản.
Sau khi lo xong hậu sự, tôi ôm Thảo vào lòng, vuốt ve mái tóc đã xơ đi nhiều vì vất vả. “Cảm ơn em. Nếu không có em, bố đã ra đi trong ân hận, và anh sẽ sống cả đời trong sự vô tâm.” Thảo mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm nhất tôi từng thấy trong suốt 3 năm qua: “Giờ thì mình sinh em bé được chưa anh? Bố phù hộ cho mình rồi.”
Tôi gật đầu, nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Tôi hiểu rằng, hạnh phúc không chỉ là đón chào một sinh linh mới, mà còn là sự thấu hiểu, hy sinh và bao dung cho những người đang hiện hữu bên cạnh mình. Và tôi may mắn vì có một người vợ “ngoan cố” như Thảo.
Bài học: Đừng vội phán xét những gì bạn nhìn thấy bằng mắt thường. Đằng sau sự “vô lý” của người thân đôi khi là những hy sinh thầm lặng vĩ đại mà họ gánh vác vì tình yêu thương. Hãy kiên nhẫn lắng nghe và thấu hiểu trước khi để sự nóng giận phá nát gia đình.

