Tôi về làm dâu, không đám cưới linh đình, không sính lễ. Chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn và lời hứa hẹn từ anh:
– “Chờ anh ổn định rồi sẽ bù đắp cho em.”
Ba năm sau, tôi vẫn tay trắng.Chỉ có thêm một đứa con nhỏ và một ngôi nhà thuê chật chội.Chồng thì liên tục bảo:
– “Làm đàn ông, ra ngoài phải có sĩ diện.”
Tôi hiểu, nên chưa từng đòi hỏi.Chỉ lặng lẽ gồng gánh: sáng dậy sớm, chăm con, bán hàng online, chiều lại đi chợ, tối còn nấu cơm.
Hôm ấy, chồng gọi điện:
– “Chiều anh có khách. Là bạn đại học, đứa nào cũng thành đạt cả. Em chuẩn bị cơm nước cho tử tế nhé.”
Tôi không nói gì, chỉ gật.Đến trưa, con sốt, tôi vẫn vừa ru con, vừa lăn vào bếp.Chợ gần đóng, tôi chạy vội mua cá tươi, thịt ngon.Đổ mồ hôi nấu một mâm cỗ đầy đủ, tươm tất.
Khách đến. Toàn người ăn mặc sang trọng, giày bóng loáng, nói chuyện toàn “bất động sản”, “cổ phiếu”, “trading”.
Tôi ra đón, định dọn cơm thì chồng bất ngờ khoác vai tôi cười hề hề:
– “Đây là con giúp việc dưới quê mới lên. Nấu ăn được phết đấy, các ông thử đi.”
Tôi đứng chết lặng.Tay vẫn cầm chén nước mắm.Đứa con nhỏ sau lưng tôi bỗng khóc ré lên – như hiểu ra điều gì.
Tôi không nói, cũng không khóc.
Chỉ lặng lẽ bước đến đặt bát nước mắm giữa bàn ăn, nhìn thẳng vào mắt từng người:
– “Tôi là vợ hợp pháp của anh ấy, đã sinh con cho anh, đã hy sinh 3 năm thanh xuân để đứng sau hậu trường lo cho cái nhà này. Còn hôm nay, tôi xin dừng vai.”
Rồi tôi bế con, đi vào phòng.Mấy người bạn chồng sững sờ.Một người đàn ông ngập ngừng hỏi:
– “Ủa… vợ mày đó hả? Sao mày…”
Sau đó một tiếng, cả mâm cơm còn nguyên.Tôi nghe tiếng cửa đóng cái “rầm”, tiếng bạn bè lục tục rời đi.
Chồng tôi không dám vào phòng.Còn tôi, đêm đó, ôm con viết đơn ly hôn.
Một tuần sau, anh van xin quay lại.Nhưng tôi đã nộp đơn, dọn ra ngoài, bắt đầu một hành trình khác không còn nước mắm và sĩ diện rẻ tiền.