Ngày anh Hùng xuất khẩu lao động, cả xóm ai cũng tấm tắc khen chị Lan giỏi giang. Chị đã chạy vạy khắp nơi, vay mượn gần 300 triệu cho chồng đi với hy vọng đổi đời.
Suốt 7 năm, chị vừa nuôi con, vừa nai lưng trả nợ. Một mình chị gánh cả gia đình, nỗi nhớ chồng đêm nào cũng đè nặng, nhưng chị chỉ tự an ủi: “Cố lên, ngày anh về, nhà mình sẽ có căn nhà mới, có vốn làm ăn, con cái đỡ khổ”.
Ngày anh Hùng trở về, chị Lan ôm con ra bến xe đón chồng mà rưng rưng nước mắt.
Nhưng chưa kịp bước tới thì chị sững sờ: bên cạnh anh là một người phụ nữ trẻ đẹp, dắt theo hai đứa nhỏ gọi anh Hùng bằng “bố”.
Anh Hùng lạnh lùng: – Lan, tôi nói thẳng, cô ra khỏi nhà đi. Đây là vợ và con tôi. Từ giờ, cô không còn liên quan gì nữa.
Chị Lan chết lặng, gào lên trong uất ức: – Hùng! Tôi đã vì anh mà đánh đổi cả tuổi xuân, cả cuộc đời này! 7 năm, tôi vừa nuôi con, vừa trả hết nợ cho anh! Anh đối xử với mẹ con tôi như thế sao?
Anh chỉ hất mặt: – Đó là việc cô chọn. Cô chỉ là cái bóng quá khứ, tôi không cần nữa. Chị Lan ôm mặt khóc vì quá đau khổ khi chồng phụ bạc.
Chị lao ra bờ sông, từ từ bước xuống dòng sông lạnh lẽo, bao nhiêu người chạy theo nhưng anh Hùng mặc kệ.
ANh ta còn nhẫn tâm bảo: “Đấy là do cô ta lựa chọn, chẳng liên quan gì tôi”. Đúng lúc nước táp vào mặt thì chị nghe tiếng gọi “Mẹ ơi…Mẹ ơi… Đừng bỏ con…” của con trai mình…
Nhưng có 1 điều anh Hùng không thể ngờ được rằng việc anh có con riêng chị đã biết thông qua 1 người quen cũng làm ăn bên đó.
Tuy nhiên khi ấy chị không làm ầm lên, chị đã mong anh không phải là người vong ơn phụ nghĩa bỏ mặc vợ con khi trở về nhưng đến nước này thì chị không nhẫn nhịn được nữa.
Trước ngày anh về, chị Lan đã âm thầm chuẩn bị. Toàn bộ giấy tờ vay nợ, chuyển tiền, tin nhắn anh gửi về trong 7 năm qua – chị đều giữ cẩn thận.
Căn nhà đang đứng tên chính… chị Lan, bởi lúc vay vốn ngân hàng đi xuất khẩu, anh đã để vợ đứng ra làm chủ hộ. Ngay buổi chiều hôm ấy, chị mang toàn bộ giấy tờ lên chính quyền, đồng thời làm đơn ly hôn, yêu cầu phân chia tài sản.
Trước mặt hai bên gia đình, chị lạnh lùng nói: – Anh đã chọn, vậy tôi cũng chọn. Nhà đất này thuộc về mẹ con tôi.
Anh có thể đi, nhưng trắng tay.
Anh Hùng sững sờ, tức giận hét lên: – Cô dám à? Tất cả là công sức của tôi!
Chị nhìn thẳng vào mắt anh, giọng chắc nịch: – Công sức ư?
Nếu không có tôi nai lưng nuôi con, trả nợ, liệu anh có ngày hôm nay để vác nhân tình về đây không?
Kết quả, tòa xử phần lớn tài sản thuộc về chị Lan và hai con vì chị là người đứng tên, có đầy đủ chứng cứ công sức đóng góp.
Anh Hùng và nhân tình trắng tay, phải ra đi trong tủi hổ.
Người đàn bà từng lặng lẽ bên bờ sông giờ đứng vững vàng, mạnh mẽ.
Chị ôm con, mở lại cửa hàng nhỏ, gây dựng lại từ đầu.
Cả xóm nhìn theo, vừa thương vừa nể phục: hóa ra, kẻ tưởng chừng yếu đuối lại chính là người biết lật ngược thế cờ trong phút chót.