Nói thật, gia đình chồng có hai anh em trai, lại s.ống cùng nhau nên đương nhiên sẽ có những bất tiện, va c.hạm. Vì là dâu út, tôi luôn cố gắng hòa đồng, s.ống vui vẻ, chan hòa với các thành viên khác trong gia đình.
Tuy nhiên, chị dâu lại kh.ông như vậy. Chị ấy l.úc nào trông cũng khó tính, xét nét với tôi. Nhà có hai con dâu nên tôi biết ý nhìn trước, nhìn sau. Chị nấu cơm thì tôi rửa bát và ngược lại. Cuối tuần, chị quét nhà thì tôi lau nhà, kh.ông bao giờ tôi dám để chị l.àm một mình việc gì hết.
Tôi đi l.àm ở công ty, kh.ông thể tránh những l.úc phải liên hoan với đồng n.ghiệp, gặp gỡ đối tác. Vì thế, một tháng khoảng vài lần, tôi thường kh.ông ăn cơm cùng cả nhà. Những lần như vậy, chị sẽ phải vừa nấu cơm, vừa rửa bát. Hoặc khi tôi đi du lịch, chị cuối tuần sẽ phải dọn dẹp hết nhà cửa.
Chị dâu luôn tỏ thái độ khó chịu, kh.ông thích tôi (Ảnh minh họa: TD).
Tôi biết chị c.ực nên thỉnh thoảng cũng mua váy áo tặng chị. Thế nhưng, chỉ cần tôi đi vắng, thái độ của chị sau đó rất khó chịu, liên tục kiếm cớ gây sự với tôi. Thậm chí có lần, 11h đêm tôi đi gặp đối tác về thấy đống bát đĩa trong chậu vẫn còn nguyên. Mở điện thoại ra xem, thấy chị nhắn: “Em nhớ l.àm phần việc của mình”.
Dù rất mệt mỏi, uể oải, tôi vẫn cố rửa hết đống bát mà kh.ông nói nửa lời. Tôi thực sự tức giận, cảm thấy rõ ràng như vậy càng t.ốt, tôi kh.ông phải nợ ân t.ình của ai hết.
Đúng là mối quan hệ nào cũng vậy, xuất phát từ thiện chí của một bên thì kh.ông bao giờ ổn. Tôi sau đó quyết tâm vạch rõ ranh giới, cư xử đúng mực, lịch sự kh.ông hơn, kh.ông kém. Tại sao mình phải yêu quý một người kh.ông thích mình, m.ặt luôn tỏ ra khó chịu với mình?
Đ.ỉnh điểm là vào những ngày giỗ bố chồng. Lần nào cũng vậy, dù mẹ chồng kh.ông nói hay bắt ép điều gì, hai anh em trong nhà luôn nhìn nhau đóng góp, cùng l.àm giỗ tươm tất cho bố. Chồng tôi chỉ là con thứ nhưng tôi thường bảo, anh cả đưa bao nhiêu cho mẹ, nhà mình đưa bấy nhiêu.
Thế nhưng trong l.úc bàn bạc việc của gia đình, chị dâu tỏ thái độ kh.ông vui, nói bóng gió đáng lẽ ra vợ chồng tôi cần đóng góp nhiều hơn, vì con trai tôi mới là cháu đích tôn, hưởng hết l.ộc của nhà này.
Đến đây, tôi kh.ông thể chịu đựng được nữa, bao nhiêu dồn nén, nhẫn nhịn bấy lâu nay bộc phát ra. Tôi bảo chị dâu đừng nên quá đáng, anh em trong nhà phải yêu thương, hòa thuận, đùm bọc nhau, chứ kh.ông phải kiểu như chị, suốt ngày ghen ghét, khó chịu. Thế chẳng lẽ chồng chị ấy kh.ông phải đích tôn?
Thấy vậy, mẹ chồng quyết định họp gia đình, bảo nhà có vài người mà bày đặt ăn chung, ăn riêng kh.ông chấp nhận được. Cùng là anh em r.uột thịt, s.ống chung dưới một mái nhà mà “bằng m.ặt kh.ông bằng lòng” khiến mẹ rất buồn.
Mẹ bảo nếu muốn ăn riêng thì chi bằng s.ống riêng cho mẹ đỡ phải nhìn thấy cảnh này. Hai con đều đã lớn, cần tự lập xây dựng tổ ấm nhỏ của mình. Mẹ có 500 tr.iệu đồng, kh.ông phân biệt con cả hay con thứ, ai ra riêng mẹ sẽ cho s.ố t.iền này, thiếu đâu tự bù vào mà mua nhà. Còn cái nhà đang ở, chuyện di chúc sau này tính sau.
Nhà anh chị muốn người ra đi là vợ chồng tôi. Nhưng thực tế, cầm 500 tr.iệu đồng đó, chúng tôi cũng kh.ông đủ điều kiện mua nhà, vay ngân hàng mỗi tháng phải trả lãi mệt mỏi lắm. Đó là còn chưa kể căn nhà lớn 5 tầng cả gia đình đang ở, chúng tôi rời đi rồi sẽ như thế nào?
Ai có kinh nghiệm trong chuyện này cho tôi lời khuyên với.