Cưới nhau 3 năm, tình cảm vẫn mặn nồng, tự dưng một ngày chồng nghiêm nghị bảo:– “Anh muốn ngủ riêng một thời gian…”
Tôi chết lặng. Phụ nữ mà, nghe câu đó khác nào sét đánh ngang tai. Tôi khóc lóc, giận dỗi, thậm chí phản đối kịch liệt, nhưng anh nhất mực kiên quyết. Cuối cùng, bất lực, tôi đành cắn răng chịu đựng.
Nhưng trong lòng thì sóng gió nổi lên. Tôi tự hỏi: “Anh ta có nhân tình bên ngoài? Hay ghê tởm vợ rồi?” Nghi ngờ dày vò khiến tôi mất ăn mất ngủ.
Một tối, nhân lúc chồng vắng nhà, tôi liều lĩnh thuê thợ đục thêm một lỗ nhỏ bằng ngón tay cái ngay góc tường phòng ngủ của anh.
Đêm hôm sau, tôi hồi hộp áp mắt nhìn qua. Tim đập thình thịch, tay chân run lẩy bẩy.
Và rồi… “Ối dồi ôi!!” – tôi suýt ngất ngay tại chỗ.
Trong phòng, chồng tôi không hề ôm ấp người phụ nữ nào cả. Anh đang quỳ gối, bày đủ loại hương, nến và một tấm ảnh cũ kỹ. Mắt anh đỏ hoe, vừa lẩm bẩm gọi tên một người con gái, vừa khóc như đứa trẻ.
Người con gái đó… không phải ai xa lạ, mà chính là tấm ảnh cưới cũ với người vợ đầu đã mất cách đây 5 năm.
Anh muốn ngủ riêng, không phải vì phản bội, mà vì muốn được một mình âm thầm “trở về” với ký ức, với tình yêu đầu đời mà anh chưa bao giờ quên.
Tôi ngồi phịch xuống sàn, nước mắt trào ra. Nỗi tức giận biến mất, chỉ còn lại cảm giác cay đắng xen lẫn thương xót – hóa ra bấy lâu nay tôi chẳng phải bị phản bội, mà là đang chung sống với một trái tim chưa bao giờ thuộc về mình…