Biết tôi có bồ nhưng vì sắp gần đất xa trời nên mẹ vợ chẳng còn sức mà tranh đấu nên cũng nhắm mắt cho qua. Trong suốt thời gian bà nằm viện, tôi vẫn làm tròn chữ hiếu: đến chăm sóc từng ly từng tí, cũng chẳng nề hà thay bỉm, gội đầu cho bà, còn con gái bà thấy mùi khai bẩn là tránh xa. Cảm kích trước sự nhiệt tình của chàng rể, mẹ vợ đã di chúc toàn bộ nhà cửa, xe cộ cho, còn vợ tôi thì chỉ được thừa kế 200 triệu. Nhưng khi dở sấp giấy tờ ra đi công chứng thì r-ợ-n ng-ườ-i khi biết sự thật ki-nh hoà-ng

Trời mùa đông lạnh lẽo, gió lùa qua những ô cửa sổ bệnh viện, mang theo cảm giác buồn bã và nặng nề. Tôi luôn tự hào về việc chăm sóc mẹ vợ trong suốt những tháng ngày bà nằm viện. Thời gian trôi qua, mùi thuốc kháng sinh và hương xà phòng hòa quyện vào nhau, nhắc nhở tôi về trách nhiệm và tình yêu thương gia đình.

Khi mẹ vợ tôi nằm trên giường bệnh, sức khỏe bà ngày một suy yếu. Bà có phần chấp nhận số phận, không còn sức lực để tranh đấu với những mâu thuẫn trong gia đình. Trong khi vợ tôi, vì sự xao nhãng của cuộc sống, đã không mấy quan tâm đến mẹ mình. Mỗi lần tôi gội đầu cho bà, thay bỉm cho bà, bà thường mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự cảm kích.

Thời gian trôi qua, tình cảm giữa tôi và mẹ vợ ngày càng gắn bó. Bà đã có một quyết định không ngờ: trong di chúc, bà để lại toàn bộ tài sản cho tôi, bao gồm cả nhà cửa và xe cộ, trong khi vợ tôi chỉ nhận được 200 triệu. Điều này khiến tôi không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng có chút cảm giác xót xa cho vợ.

Ngày công chứng, khi tôi dở sấp giấy tờ ra, không khí trở nên căng thẳng. Một trong những giấy tờ mà tôi không ngờ đến chính là một bản sao của di chúc trước đó. Khi tôi mở ra, tim tôi như ngừng đập. Nội dung không giống như những gì tôi đã nghe từ mẹ vợ. Trong đó ghi rõ rằng: “Tôi để lại tài sản cho con rể để bảo đảm rằng nó sẽ không bị đưa ra ngoài gia đình. Nếu con gái tôi, tức là vợ của con, không biết quý trọng gia đình, thì tôi không muốn để lại gì cho cô ấy.”

Thực sự, bà đã nhìn thấy những điều mà tôi không thể. Những mâu thuẫn giữa tôi và vợ đã khiến bà lo lắng. Thực tế là mẹ vợ không chỉ giao phó tài sản cho tôi mà còn gửi gắm niềm tin rằng tôi sẽ là người giữ gìn sự hòa hợp trong gia đình.

Khi tôi nói với vợ về di chúc, cô ấy bỗng chốc thay đổi. Cơn giận dữ và uất ức trào dâng, cô ấy không chỉ trách móc tôi mà còn đổ lỗi cho mẹ cô. Cuộc tranh cãi trở nên gay gắt, và tôi nhận ra rằng tất cả những gì tôi đã làm cho mẹ vợ bỗng chốc trở thành một tảng đá đè nặng lên mối quan hệ của chúng tôi.

Đứng giữa hai ngả đường, tôi phải lựa chọn. Liệu tôi có nên giữ tài sản đó và tiếp tục sống trong những ngày tháng căng thẳng, hay từ bỏ nó để cứu vãn hạnh phúc gia đình? Cuối cùng, tôi đã quyết định gặp mẹ vợ lần cuối, mong muốn tìm kiếm một lời giải thích.

“Bà ơi, tại sao lại như vậy?” Tôi hỏi bà trong nước mắt.

“Đó là để bảo vệ con, và cả con gái ta,” bà trả lời với giọng nói yếu ớt nhưng kiên quyết. “Tôi không muốn gia đình mình tan vỡ vì tiền. Nếu con thực sự yêu vợ, hãy chứng minh điều đó.”

Mỗi sự lựa chọn đều có cái giá của nó. Tôi nhận ra rằng tình yêu gia đình quan trọng hơn cả vật chất. Quyết định từ bỏ tài sản, tôi đã tìm cách hòa giải với vợ, và từ đó, chúng tôi cùng nhau xây dựng lại mối quan hệ, với nền tảng vững chắc hơn, không còn bị ảnh hưởng bởi những ràng buộc của tiền bạc.

Cuối cùng, tôi đã học được rằng, trong cuộc sống, không gì quý giá hơn tình yêu và sự đoàn kết trong gia đình.