Sáng hôm đó, trời mưa nhẹ. Anh – Minh – lái xe chở vợ đến bệnh viện phụ sản. Cô đang mang thai đứa con đầu lòng, tháng thứ bảy, bụng đã lùm lùm, gương mặt lúc nào cũng ánh lên vẻ hạnh phúc lẫn hồi hộp.
– Em vào khám đi, anh tranh thủ qua khu kiểm tra tổng quát, lâu rồi chưa đi. – Minh nói, cố giữ giọng tự nhiên.
Anh từng cảm thấy mệt mỏi vài tuần gần đây, tưởng chỉ là do công việc căng thẳng. Nhưng hôm qua, một cơn đau âm ỉ vùng bụng khiến anh phải cúi gập người lại. Cảm giác không ổn.
11h20 – Điện thoại rung. Tin nhắn từ bệnh viện: “Vui lòng đến phòng 304, có việc cần trao đổi trực tiếp.”
Minh bước vào căn phòng trắng lạnh. Bác sĩ ngồi đợi sẵn, vẻ mặt nghiêm trọng.
– Chúng tôi rất tiếc… kết quả cho thấy anh bị ung thư gan, đã di căn.
Một nhịp thở nghẹn lại. Minh lặng người. Cả không gian như trôi tuột khỏi thực tại.
– Bao lâu? – Anh hỏi, giọng khàn.
– Khó nói chính xác. Có thể vài tháng. Có thể ít hơn.
Anh không nhớ rõ mình đã ra khỏi bệnh viện như thế nào. Cả buổi chiều hôm đó, anh ngồi một mình trong xe, nhìn cơn mưa tạt qua cửa kính. Anh nghĩ đến đứa con chưa chào đời, đến vợ, đến những điều còn dang dở.
Anh quyết định không nói gì. Ít nhất là cho đến khi vợ sinh.
Ba ngày sau.
Vợ anh – Linh – bất ngờ bị đau bụng dữ dội. Thai chưa đủ tháng. Cô được đưa vào cấp cứu. Minh đứng ngoài phòng sinh, tim đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng.
Một bác sĩ đẩy cửa chạy ra:
– Chúng tôi cần người nhà ký cam kết mổ gấp.
Minh ký giấy. Tay run. Đến lúc này, mọi dự định giấu giếm tan vỡ theo từng nhịp tim của anh.
Một giờ sau.
– Chúc mừng anh. Cả mẹ và bé đều an toàn. Là con gái.
Anh òa khóc. Không phải vì vui, mà vì thứ cảm xúc dồn nén bỗng tuôn trào, vỡ òa như đập nước.
Nhưng rồi, khi bước vào phòng hồi sức, điều anh không ngờ nhất đã xảy ra. Linh nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn, giọng yếu nhưng chắc nịch:
– Em biết rồi. Em tìm thấy tờ chẩn đoán trong cốp xe…
Minh sững người.
– Sao em không nói?
– Vì em chờ anh nói trước. Nhưng bây giờ, anh phải nghe em: chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau. Anh không được bỏ rơi em và con.
Khoảnh khắc ấy, anh không còn là người đàn ông gục ngã trước số phận. Anh là người cha. Là người chồng. Và là người vừa tìm lại được ý chí sống, từ chính đôi mắt kiên cường của người phụ nữ anh yêu.
Ba ngày.
Ba ngày đủ để mọi thứ sụp đổ.
Và cũng đủ để mọi thứ bắt đầu lại.