Chiếc xe máy cũ cà tàng dừng lại nơi đầu làng, bánh sau vừa kịp tắt máy thì cánh cổng tre cũng vừa mở ra.
“Anh Khánh! Anh tới rồi!” – Mai reo lên mừng rỡ, chạy ra đón.
Khánh mỉm cười, gỡ chiếc mũ bảo hiểm đã xước sơn. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng giản dị, quần tây màu kem. Chiếc xe máy Honda cũ kỹ, bạc màu, là vật kỷ niệm của người cha quá cố mà anh luôn trân trọng.
“Ừ, đường làng hơi khó đi, nhưng anh nhớ rõ từng khúc cua em tả.”
Mai nhìn anh, mắt lấp lánh niềm vui. Dù yêu nhau đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên Khánh về quê cô. Mai biết anh thành đạt, biết anh giàu, nhưng cô không ngờ hôm nay anh chọn cách giản dị đến thế. Không xe sang, không vệ sĩ, không dáng vẻ “ông chủ”. Chỉ là… anh, và chiếc xe xưa cũ mang đầy ký ức.
**
Sân nhà ông bà ngoại Mai đông nghịt người. Bữa cỗ giỗ lớn nhất năm, họ hàng tề tựu đầy đủ. Tiếng nói cười rôm rả vang khắp sân, xen lẫn mùi khói hương và nước luộc gà thơm lừng.
Vừa thấy Khánh bước vào, vài ánh mắt lập tức nhìn xuống… chiếc xe máy anh dựng ngoài cổng.
“Ai thế cháu?” – dì Sáu khẽ hỏi Mai.
“Dạ, bạn trai con ạ.”
“Bạn trai? Ở thành phố? Mà đi cái xe như xe ông nội con hồi xưa đó hả?”
Mai hơi ngại, cúi đầu. Khánh chỉ mỉm cười, lễ phép chào từng người. Anh không để tâm. Không cần.
**
Trong mâm cỗ giữa sân, không khí càng lúc càng náo nhiệt. Mỗi người như muốn khẳng định con cái họ là “đứa sáng giá nhất”.
“Tôi nói thật nha,” – chú Bảy vừa nâng ly rượu, vừa khoe giọng – “Con trai tôi mới lên giám đốc công ty SK đó! Làm dự án hàng trăm tỷ!”
“Ghê vậy chú? Giám đốc luôn hả?” – cô Mận trầm trồ.
Hưng – con trai chú Bảy – ngồi một góc, đeo kính mát dù đang trong sân, khẽ nhếch môi:
“Thật ra thì cũng chưa phải to nhất đâu. Bên con còn một vài công ty con nữa. Nhưng cấp này thì cũng là chiến lược rồi.”
Khánh nghe đến đó, hơi sững người. SK? Công ty con của tập đoàn anh sở hữu. Anh không nhớ từng ký hợp đồng tuyển dụng người tên Hưng, nhưng cái tên SK thì không thể nhầm.
Mai nắm tay Khánh dưới bàn, như an ủi. Bỗng dưng, giọng chú Bảy bỗng chuyển hướng:
“Mà cái cậu ngồi cạnh Mai là ai nhỉ? Cũng tầm tuổi con tui đó. Làm gì rồi?”
“Dạ…” – Khánh mỉm cười, định trả lời thì bị ngắt lời.
“Tui thấy đi cái xe máy cũ, chắc chưa có nghề nghiệp gì ổn định đâu hen? Cỡ tuổi này mà còn đi xe máy thì hơi chậm chân rồi đó.”
Cả bàn cười xì xào. Một vài người nhìn Khánh với vẻ thương hại. Hưng bồi thêm:
“Con trai thời nay phải có chí. Thành phố bây giờ là chiến trường, không bon chen thì sống sao nổi.”
Mai đỏ mặt, định đứng dậy phản bác, nhưng Khánh chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng:
“Không sao em. Mỗi người có cách sống riêng.”
**
Giữa lúc không khí dường như lấn sâu vào sự khoe mẽ, tiếng tivi từ trong nhà bật lên. Một người vừa mở bản tin tài chính buổi tối.
“…Và đây là hình ảnh ông Trần Minh Khánh – Chủ tịch Tập đoàn KIM Group – vừa có bài phát biểu quan trọng trong hội nghị công nghệ châu Á năm nay. Được biết, tập đoàn KIM hiện đang nắm cổ phần chi phối tại SK và hàng loạt công ty chiến lược khác…”
Cả sân im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về màn hình, nơi Khánh – với vest đen, cà vạt chỉn chu – đang đứng phát biểu trước hàng trăm doanh nhân quốc tế.
Mai ngơ ngác quay sang. Chú Bảy thì sững người, mặt trắng bệch. Hưng… không thốt được lời.
Khánh từ tốn đứng dậy, tiến lại gần tivi, rút trong túi ra chiếc thẻ nhân viên cao cấp và đặt lên bàn.
“Dạ, cháu là Trần Minh Khánh. Công ty SK mà anh Hưng nhắc tới là công ty con bên cháu.”
Anh quay sang Hưng, ánh mắt nghiêm nghị:
“Hồ sơ anh nộp hôm trước, bộ phận tuyển dụng vẫn còn đang xem xét. Nhưng có lẽ sau hôm nay, bọn cháu cần xem xét kỹ hơn về đạo đức ứng xử.”
Hưng ú ớ, không biết nên chối hay van xin. Chú Bảy cúi đầu, xấu hổ không nói được gì.
“Còn chiếc xe cháu đi,” – Khánh quay lại nhìn mọi người, giọng trầm ấm – “là xe bố cháu để lại. Dù có mua mấy chiếc Mercedes, Bentley, cháu vẫn quý nó nhất. Nó là ký ức, là gốc rễ của cháu.”
Không ai nói gì. Mỗi ánh mắt đều trĩu nặng suy nghĩ.
**
Tối hôm đó, khi rời khỏi bữa cỗ, Mai ngồi sau xe Khánh, ôm anh chặt hơn thường ngày.
“Anh giấu em lâu quá đấy…”
“Anh chỉ muốn biết… em và gia đình sẽ nhìn anh ra sao khi anh không có gì. Vì tiền anh có thể kiếm lại, nhưng lòng người thì khó đoán.”
Mai siết tay anh hơn. Trong bóng đêm làng quê yên ả, chiếc xe máy cũ chầm chậm lăn bánh. Không hào nhoáng, không tiếng nổ ầm ầm. Nhưng mỗi vòng quay là một bài học về khiêm nhường, tự trọng, và giá trị thật sự của một con người.