Nguyễn Thảo, 30 tuổi, đang mang thai tháng thứ 7, quyết định về quê ngoại ở Đắk Nông nghỉ ngơi một thời gian trước khi sinh con. Cô là giám đốc điều hành chi nhánh của một công ty thương mại điện tử lớn ở TP.HCM, công việc áp lực cao, thường xuyên phải thức khuya, ăn uống thất thường. Gần đây, bác sĩ cảnh báo huyết áp cô bắt đầu tăng nhẹ, có dấu hiệu tiền sản giật – Thảo hiểu, nếu không nghỉ ngơi đúng cách, sẽ rất nguy hiểm cho thai nhi.
Về quê, Thảo được mẹ chăm sóc kỹ càng. Nhà bà Hường – mẹ Thảo – ở sát bìa rừng, phía đối diện là nhà ông Dưỡng, hàng xóm già, từng làm trong ngành công an, hiện sống cùng một chú chó nghiệp vụ “nghỉ hưu” tên là Lu. Lu là một con chó thông minh, từng giúp phá nhiều vụ án ma túy, nay đã mười hai tuổi nhưng vẫn lanh lợi, cảnh giác cao.
Từ ngày Thảo về, Lu có biểu hiện lạ: mỗi khi cô bước qua cổng nhà ông Dưỡng, nó lại gầm gừ, sủa vang, dựng cả lông gáy. Ban đầu ai cũng nghĩ do Lu không quen người lạ. Nhưng vài ngày sau, Lu bắt đầu sủa liên tục mỗi khi thấy Thảo – kể cả từ xa, dù cô chỉ đang đi bộ trong sân. Có lần, Lu thậm chí sủa thẳng vào bụng Thảo.
Ông Dưỡng lấy làm lạ, lẩm bẩm với vợ:
– “Lạ thật. Con Lu này trước giờ không bao giờ mất kiểm soát kiểu đó… Nó chỉ phản ứng mạnh khi đánh hơi thấy ma túy, thuốc nổ hoặc… mùi máu.”
Vợ ông gạt đi, bảo chắc nó đang dở chứng tuổi già.
Nhưng Thảo thì bắt đầu lo. Không phải vì con chó, mà vì… từ vài tuần nay, cô thấy cơ thể có những thay đổi lạ: thường xuyên chóng mặt, mệt bất thường, đôi khi tim đập nhanh như trống trận. Có hai lần cô tỉnh dậy giữa đêm vì khó thở, đổ mồ hôi như tắm.
Bà Hường lo lắng, bắt con gái đi viện kiểm tra, nhưng Thảo cứ lần lữa.
– “Con mệt là chuyện bình thường khi bầu lớn. Mai mốt sinh xong rồi ổn thôi, mẹ đừng lo.” – Cô nói.
Nhưng bà Hường không yên tâm. Bà âm thầm ghi lại ngày giờ con gái mệt, kèm theo những triệu chứng. Sau ba tuần, bà giật mình: tất cả những cơn mệt đều diễn ra vào buổi chiều, sau khi Thảo ăn một loại bánh do chính cô mang về từ thành phố.
Chiều hôm đó, Thảo ăn một chiếc bánh nướng nhân thịt, sau đó định đi bộ nhẹ trong vườn như thường lệ. Lu – chú chó của ông Dưỡng – bắt đầu sủa inh ỏi. Lần này, nó nhảy lên hàng rào, như muốn vượt qua để lao về phía Thảo.
Thảo choáng váng, ôm bụng, khụy xuống sân. Mắt cô mờ dần, tai ù đi. Bà Hường chạy ra, thấy con gái thở dốc, tay ôm bụng, da tái xanh như tàu lá. Bà hét lên:
– “Gọi xe! Cứu con tôi với!”
Chỉ trong 5 phút, Thảo ngất lịm. Khi xe cấp cứu tới nơi, cô đã mất ý thức hoàn toàn.
Bác sĩ trực tại bệnh viện huyện lập tức chỉ định mổ cấp cứu. Huyết áp của Thảo lúc đó lên tới 180/120, protein trong nước tiểu cao, tim thai yếu. Cuộc phẫu thuật khẩn cấp được tiến hành. Cô được gây mê hoàn toàn.
Khi bác sĩ rạch bụng để lấy thai, một tiếng “ồ” vang lên trong phòng mổ. Điều khiến mọi người sững sờ không phải là đứa bé – mà là một vật thể lạ nằm ép sát thành tử cung: một thiết bị nhỏ bằng nhựa và kim loại, hình trụ, có pin bên trong.
Sau khi lấy đứa bé ra an toàn – là một bé trai sinh non nặng 2.1kg – ekip phẫu thuật lập tức tách thiết bị ra để kiểm tra. Bác sĩ sản khoa khẳng định:
– “Thứ này không thuộc về cơ thể người. Nó bị lẫn vào trong cơ thể bà mẹ, và có thể đã làm ảnh hưởng đến thai nhi.”
Sau khi tỉnh lại, Thảo bị cách ly để theo dõi sức khỏe. Cảnh sát huyện vào cuộc, phối hợp với bệnh viện điều tra về thiết bị lạ được lấy ra từ cơ thể cô.
Kết quả phân tích cho thấy, đó là một thiết bị định vị GPS siêu nhỏ, loại chuyên dụng chỉ có trong các dòng sản phẩm theo dõi cá nhân – thường được dùng bởi thám tử tư hoặc trong ngành an ninh.
Câu hỏi đặt ra là: Làm sao thứ đó vào được trong bụng Thảo?
Qua khai thác thông tin, Thảo tiết lộ một sự thật khiến tất cả bất ngờ: Cô từng là đối tượng bị theo dõi bởi chính chồng cũ – một doanh nhân người Singapore, từng nghi ngờ cô ngoại tình, dù không có bằng chứng.
– “Anh ta từng thuê người theo dõi tôi. Tôi không biết họ làm gì khi tôi đi khám thai lần đầu tại một phòng khám tư. Sau đó tôi bị đau bụng nhẹ nhưng tưởng chỉ là do mang thai…”
Cảnh sát kiểm tra lại hồ sơ phòng khám – nơi không đăng ký đầy đủ với Sở Y tế – và phát hiện một kỹ thuật viên từng bị tố cáo làm việc không phép.
Khả năng cao là thiết bị theo dõi đã bị đưa vào cơ thể Thảo trong một thủ thuật y tế trá hình, dưới danh nghĩa kiểm tra sức khỏe, nhưng thực chất là theo dõi di chuyển của cô.
Lu – chú chó nghiệp vụ – có thể đã đánh hơi được mùi pin lithium hoặc các chất hóa học khác từ thiết bị, hoặc chính sự căng thẳng bất thường của Thảo trong thời gian đó đã khiến nó cảnh giác.
Sau khi được điều trị, sức khỏe của Thảo dần ổn định. Cô kiện phòng khám và chồng cũ ra tòa. Vụ việc gây chấn động, lên cả báo quốc tế. Cảnh sát mở rộng điều tra mạng lưới phòng khám tư chui tại TP.HCM.
Đứa bé tuy sinh non nhưng phát triển bình thường, được đặt tên là Minh Đăng, nghĩa là “ánh sáng công lý”. Lu – chú chó nghiệp vụ già – được Thảo và mẹ đặc biệt biết ơn. Họ thường xuyên sang thăm và mang đồ ăn ngon cho nó. Câu chuyện về “con chó cứu người” lan khắp xã.
Khi được hỏi cảm nghĩ, ông Dưỡng chỉ cười:
– “Nó chỉ làm đúng bản năng của nó thôi. Đôi khi, chó còn nhìn thấy điều con người mù mờ.”