Trước ngày cưới đúng 4 ngày, anh rể tương lai – chồng sắp cưới của chị tôi – phát hiện mình bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Bác sĩ nói nhiều nhất sống được 3 tháng.
Cả nhà tôi như hóa đá. Chị gái tôi ngất xỉu. Bố mẹ thì thì thầm với nhau cả đêm.
Sáng hôm sau, mẹ gọi tôi vào phòng. Lần đầu tiên trong đời, bà nói chuyện nhỏ nhẹ:
“Con thay chị… cưới nó được không?”
Tôi cười phá lên, tưởng bà nói đùa. Nhưng mẹ nghiêm túc đến tàn nhẫn.
“Nó có 3 tháng sống. Gia đình nhà trai rất khá. Cưới xong, con ở lại chăm nó một thời gian, lo đám tang tử tế… rồi về. Sau này có di chúc, có gì thì cũng là con của mẹ.”
Tôi lúc đó mới 22 tuổi. Còn đang học đại học.
Nhưng họ khóc lóc, ép buộc, dùng đủ loại đạo lý, thậm chí lấy nợ ra uy hiếp. Tôi thấy rõ: họ không cần tôi lấy chồng. Họ cần một cái vé số độc đắc sắp xổ.
Và tôi – không khác gì một món hàng thay thế, được đóng gói cẩn thận bằng váy cưới trắng.
Không ai ở họ nhà trai biết. Chỉ nghĩ tôi là em gái sinh đôi.
Chị tôi “đi du học đột xuất”, mọi lời giải thích đều mờ ám, che đậy.
Tôi bước vào lễ đường với một người đàn ông sắp chết. Mẹ dặn: “Chịu đựng vài tháng, rồi đời con sẽ nở hoa.”
Nhưng đêm tân hôn, khi anh ta đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, tôi bắt đầu kế hoạch của mình.
Tôi âm thầm ghi âm lại mọi lời dụ dỗ, ép buộc của gia đình mình.
Tôi bí mật liên hệ luật sư để viết lại toàn bộ di chúc của chồng – trong đó toàn bộ tài sản sẽ chuyển về một quỹ từ thiện cho bệnh nhân ung thư nghèo.
Tôi cũng liên lạc với báo chí, kể toàn bộ câu chuyện dưới danh nghĩa “một người bạn” – và gửi bản ghi âm đầy đủ.
Lễ tang tổ chức chu đáo. Tôi mặc áo tang, quỳ lạy đủ nghi thức.
Ngay sau đó, luật sư đọc di chúc. Không một xu tài sản về tay nhà tôi.
Truyền thông bắt đầu đăng tin:
“Gia đình ép con gái thế thân lấy người sắp chết để tranh tài sản.”
Dư luận nổ ra như bão.
Nhà tôi thành tâm bão mạng. Chị tôi trốn biệt. Mẹ tôi đổ bệnh. Bố tôi bị cơ quan đình chỉ công tác.
Tôi trở lại trường, sống bằng học bổng, tiếp tục học y – ngành tôi đã tạm nghỉ để cưới.
Vài tháng sau, tôi nhận được một phong thư.
Bên trong là một tờ giấy viết tay của anh ấy – người chồng sắp chết.
“Anh biết em không yêu anh. Nhưng anh biết em không đáng bị ép như vậy.
Cảm ơn em đã chăm sóc anh bằng sự tử tế, dù em đau đớn.
Anh để lại mọi thứ cho người khác, chỉ mong em được sống tự do – không là con cờ của ai nữa.”
Một cô gái từng bị ép cưới thế thân cho người sắp chết,
đã lật ngược ván cờ, và biến chính sự bất công thành đòn đáp trả.