Họ nói tôi dại.Cả cái thị trấn này đều nói tôi dại.Bởi tôi cưới Ly, cô gái từng làm ở quán hát Sông Trăng — nơi người ta uống bia, nghe nhạc, và mua vui trong đêm.
Nhưng tôi không quan tâm.Cô ấy mồ côi cha mẹ, sống bằng nghề hát thuê, không dựa dẫm ai, không làm điều xấu.Tôi nghĩ chỉ cần yêu thật lòng, quá khứ nào chẳng thể bỏ lại.Thế là cưới.
Ba tháng đầu, Ly ngoan, dịu dàng, biết điều.Mỗi buổi sáng cô dậy sớm nấu cháo, pha cà phê, dặn tôi đi làm nhớ ăn trưa đầy đủ.Tôi thấy mình hạnh phúc — hạnh phúc đến mức muốn quên cả quá khứ của cô.
Cho đến một tối…
Hôm đó lớp tôi họp kỷ niệm 10 năm ra trường.Thằng Tuấn — bạn thân nhất — bảo:
“Ê, họp ở quán Sông Trăng cho có không khí nha, đồ ăn ở đó ngon.”
Tôi khựng lại.Sông Trăng.Chính là nơi Ly từng làm.Nhưng rồi tôi tự nhủ: “Cô ấy nghỉ lâu rồi, mình tránh sao được ký ức nếu cứ né nó mãi.”Thế là tôi đi.
Tôi đến muộn. Cả quán rộn ràng tiếng nhạc.Ánh đèn tím hắt lên tường, tiếng cười nói, ly cụng nhau chan chát.Tôi đang định ngồi xuống thì MC nữ cất giọng:
“Xin mời quý khách thưởng thức tiết mục tiếp theo – ‘Phía Sau Một Cô Gái’ – qua giọng ca của… Ly Ly.”
Cốc bia trong tay tôi rơi xuống sàn.Tôi chết lặng.Ly Ly — chính là tên mà cô từng dùng khi làm ở đây.
Ánh đèn chiếu thẳng ra sân khấu.Người con gái trong váy lấp lánh ấy — vợ tôi.Vẫn giọng hát ấy, nụ cười ấy, dáng đi ấy.Mọi thứ ù đặc trong tai tôi.
Ly nhìn thấy tôi.Đôi mắt cô giật thót.Nốt nhạc cuối cùng vỡ ra thành tiếng nấc.Cả quán im phăng phắc.
Rồi tiếng quản lý quán gằn lên phía sau:
“Hát tiếp đi! Không muốn trả nợ nữa hả?”
Tôi nghe mà run bần bật.Cô ấy cố hát, tiếng run run, nước mắt rơi xuống miệng micro.Tôi đứng dậy, bước ra khỏi quán, mặc cho đám bạn gọi giật lại.
Đêm đó, tôi về nhà.Ly chưa về.Đến gần sáng, cô bước vào, mùi khói thuốc và mồ hôi đàn ông lẫn trong tóc.Tôi ném tờ giấy đăng ký kết hôn lên bàn.
“Giải thích đi.”
Cô quỳ xuống, tay run bắn.
“Em… không muốn quay lại đâu. Nhưng mẹ nuôi em vay nợ tín dụng đen, người ta đe dọa sẽ đưa giấy tờ ra phường. Em chỉ đi hát trả nợ thôi. Chỉ hát, không làm gì khác…”
“Em nghĩ anh tin được à?” – tôi gào lên.“Em hứa nghỉ, anh tin tưởng, anh bênh em trước cả thiên hạ, vậy mà giờ…”
Ly òa khóc, ôm chân tôi, nói đứt quãng:
“Nếu không làm, người ta sẽ đánh bà ấy, em không biết làm sao…”
Tôi lặng.Tôi không nói gì, chỉ nhìn cô như nhìn người xa lạ.Rồi tôi thu dọn đồ, bước đi.
Cô bấu lấy tay tôi, gào lên một câu khiến tim tôi chùng xuống:
“Anh đi rồi, em biết sống sao… Anh là người duy nhất tin em cơ mà…”
Tôi quay lại nhìn cô, mắt cay xè:
“Chính vì tin em, nên anh đau nhất là khi bị em dối trá.”
Một tuần sau, quán Sông Trăng bị công an ập vào.Tin lan nhanh: quán bị điều tra vì đường dây môi giới trá hình.Tên Ly Ly nằm trong danh sách nhân viên, nhưng cô đã biến mất trước đó một ngày.
Không ai biết cô đi đâu.Người bảo cô bị bắt, người nói cô trốn về quê.
Ba tháng sau, tôi nhận được một phong bì trong hòm thư.Bên trong là 200 triệu đồng – đúng bằng số nợ Ly nói.Cùng một mảnh giấy nhỏ, viết bằng chữ nghiêng run rẩy:
“Nợ đã trả.Cảm ơn anh vì đã từng tin em.Đừng tìm em nữa, vì em chọn cách trả lại anh sự thanh thản mà em nợ.”– Ly
Tôi nhìn số tiền, rồi nhìn tờ giấy, tim như nghẹn lại.Lúc ấy tôi mới hiểu — cô không chọn quay lại quán hát vì muốn, mà vì đang liều mạng cứu ai đó.
Một năm sau, tôi vô tình đọc tin tức:
“Cô gái tên Trần Thu Ly – từng là nhân viên quán hát Sông Trăng – đã qua đời sau khi hiến gan cứu người trong cơn nguy kịch.”
Bức ảnh mờ nhòe nhưng tôi nhận ra ngay — đó là Ly.Dưới bài báo là lời cảm ơn của một người phụ nữ:
“Con bé này chẳng có họ hàng máu mủ gì với tôi, vậy mà nó vẫn liều mạng cứu tôi. Nó nói ‘Mẹ nuôi từng che cho con, con chỉ trả ơn thôi’.”
Tôi gục xuống trước màn hình.Trong đầu chỉ văng vẳng câu nói của Ly đêm đó:
“Nếu không làm, người ta sẽ đánh bà ấy, em không biết làm sao…”
Giờ tôi mới hiểu —Hóa ra suốt thời gian ấy, cô không hề phản bội tôi.Cô chỉ đang đánh đổi danh dự của mình để cứu người mà cô gọi là “mẹ nuôi.”
Tôi mang 200 triệu đến nghĩa trang ngoại ô, nơi chôn Ly.Trên bia khắc: “Người sống thật, chết cũng thật.”Tôi đặt phong bì lên mộ, nói khẽ:
“Em trả nợ cho anh, giờ anh trả lại em. Anh chỉ mong… nếu có kiếp sau, đừng chọn cứu người bằng cách giet mình nữa, Ly à.”
Cơn gió thổi qua, làm tờ giấy run run bay đi — rơi xuống giữa ánh nắng chiều nhạt.Tôi đứng đó, tay run run, nước mắt rơi mà không thấy mưa.