“Khi tôi đặt đôi bông tai cưới lên quầy tiệm vàng, tôi không ngờ rằng mình đang mở cánh cửa dẫn vào một quá khứ bị phong ấn — và một bí mật có thể khiến cả gia đình tôi tan nát.”..
Ba năm kể từ ngày Minh qua đời, Ngọc Anh vẫn sống trong căn nhà nhỏ của hai vợ chồng ở ven biển Gành Đá Dĩa. Mỗi sáng, cô dậy từ 5 giờ, nấu cơm cho bà Lành rồi đạp xe tới trường. Cuộc sống lặng lẽ trôi, cho đến một ngày, bà Lành bị đột quỵ nhẹ. Bác sĩ bảo cần thuốc đặc trị, không nằm trong danh mục bảo hiểm. Ngọc Anh quyết định làm điều mà suốt ba năm qua cô chưa từng nghĩ đến: bán đôi bông tai cưới.
Đó là đôi bông tai bằng vàng 24K, kiểu dáng cổ, được Minh tặng cô trong ngày cưới, khắc hai chữ “A-M” phía trong. Ngọc Anh cất kỹ trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, lót vải nhung đỏ. Cô nhớ ngày ấy Minh bảo: “Đôi bông tai này không chỉ là của hồi môn, mà còn là lời hứa.” Cô không rõ ý anh là gì, và cũng không kịp hỏi trước khi tai nạn xảy ra.
Sáng hôm ấy, Ngọc Anh đến tiệm vàng của chú Cường ở chợ huyện. Chú Cường, đã ngoài 50, mắt tinh như diều hâu, chỉ cần liếc là biết thật giả. Khi cô đưa đôi bông ra, ông ta im lặng một lúc lâu, rồi hỏi:
– Cô mua đôi này ở đâu vậy?
– Chồng tôi tặng ngày cưới, chắc mua ở Sài Gòn.
Chú Cường nhíu mày, đặt chiếc kính lúp lên mắt, săm soi kỹ từng khớp nối.
– Lạ thật… tôi từng thấy kiểu này rồi… hồi đó là…
Ông ngập ngừng rồi im bặt. Một lát sau, ông nhẹ nhàng bảo:
– Cô chờ tôi chút.
Ông đi vào trong, mang ra một cái hộp gỗ cũ, bụi phủ đầy. Ông mở ra – bên trong là một đôi bông tai y hệt, chỉ khác là khắc hai chữ “T-D”.
Ngọc Anh chết lặng.
– Chuyện này là sao, chú? – cô hỏi, tim bắt đầu đập nhanh.
– Đôi bông tai này… là của một cô gái tên Tuyết Dung. Mất tích cách đây mười năm, không ai tìm thấy xác. Cô ấy là… người yêu cũ của anh Minh, phải không?
Ngọc Anh sững sờ. Cô chưa từng nghe Minh nhắc đến người tên Tuyết Dung.
Chú Cường chép miệng:
– Tôi biết chuyện này có hơi… kỳ. Nhưng có một lần cô Dung mang đôi bông này đến mạ lại. Tôi là người làm. Không thể nhầm được. Hồi đó tôi còn đùa: “Hai cặp đôi giống nhau thế này, chắc là số định mệnh.”
Ngọc Anh không biết nói gì. Tay cô run run khi nhận lại đôi bông tai từ ông Cường.
Tối đó, sau khi nấu cháo cho bà Lành, Ngọc Anh âm thầm lên gác xếp. Cô lấy hộp đựng đôi bông tai ra và lật phần đáy lên – lần đầu tiên sau bao năm. Một mảnh giấy nhỏ được dán kỹ bên dưới. Cô gỡ nó ra. Chữ Minh – không thể nhầm:
“Nếu em đọc được dòng này, nghĩa là anh không còn bên em nữa. Em hãy tìm đến căn nhà cũ ở hẻm số 3, đường Lê Duẩn – nơi mọi chuyện bắt đầu.”
Ngọc Anh ngồi thẫn thờ. Địa chỉ ấy lạ hoắc. Nhưng cô hiểu rằng, chiếc chìa khóa để giải mã bí ẩn 10 năm trước, cái chết đột ngột của Minh, và cả đôi bông tai song sinh ấy — đang chờ cô ở đó.
Trời mưa rả rích khi Ngọc Anh đặt chân tới con hẻm nhỏ trên đường Lê Duẩn, cách trung tâm thị trấn hơn mười cây số. Căn nhà số 3 nằm khuất sau một bức tường cao phủ đầy dây leo. Bảng số nhà gần như đã gỉ sét, nhưng vẫn còn đủ nét để nhận ra.
Ngọc Anh đứng tần ngần hồi lâu. Cô không hiểu sao Minh chưa từng nhắc đến nơi này. Lòng cô rối bời: nửa muốn quay về, nửa lại bị thúc đẩy bởi lời nhắn trong chiếc hộp gỗ — dòng chữ như giọng nói cuối cùng của người chồng đã khuất.
Cô đẩy cổng. Cánh cổng kêu kẽo kẹt một cách lạ lùng, như thể nó không được ai chạm vào suốt nhiều năm. Căn nhà cũ kỹ, cửa gỗ mục, mái tôn rỉ sét. Ngọc Anh đưa tay đẩy cửa – không khóa.
Trong nhà phủ đầy bụi, mạng nhện chăng khắp nơi. Bên trong là những món đồ xưa cũ, từ bộ salon gỗ đến chiếc đồng hồ treo tường đã ngừng chạy. Có gì đó rất… sai.
Cô rọi đèn pin lên bức tường bên phải. Một khung ảnh mờ nhạt hiện lên. Đó là ảnh cưới — nhưng không phải của cô và Minh. Trong ảnh là Minh… và một cô gái khác.
Tuyết Dung.
Gương mặt ấy, giờ cô nhận ra từ bức ảnh mà chú Cường đã cho xem trước khi cô rời tiệm vàng.
Ngọc Anh thẫn thờ.
Trên tủ gỗ, cạnh khung ảnh, là một cuốn sổ tay. Cô mở ra, dòng đầu tiên khiến cô chết lặng:
“Nhật ký của Minh – những điều không bao giờ em có thể biết… nhưng nếu em đang đọc, thì có lẽ anh không còn cơ hội để nói nữa.”
Trang đầu tiên viết về khoảng thời gian 12 năm trước. Minh và Tuyết Dung yêu nhau từ thời sinh viên. Cô là một sinh viên Y khoa, còn Minh là kỹ sư điện. Họ thuê căn nhà này để sống thử, nhưng chuyện tình nhanh chóng rạn nứt.
Tuyết Dung phát hiện ra Minh có người khác – là chính… Ngọc Anh.
Một đêm, giữa cuộc cãi vã dữ dội, Dung ngã đập đầu vào thành tủ. Minh hoảng loạn, tưởng cô đã chết. Anh giấu xác cô sau bức tường trong căn nhà — nơi đang đứng trước mặt Ngọc Anh.
Cô run rẩy lần mò đến bức tường sau gian bếp. Có dấu hiệu trám xi măng không đều. Cô không còn nghi ngờ gì nữa. Minh… đã giấu xác Tuyết Dung ở đây suốt 10 năm?
Cô thở gấp, tay run cầm cập.
Trang nhật ký tiếp theo viết:
“Anh không giết Dung, anh chỉ hoảng loạn. Khi quay lại vài giờ sau, cô ấy đã biến mất. Không ai tin anh. Anh mua lại đôi bông tai giống của Dung như một cách chuộc lỗi. Và anh giấu chuyện đó suốt cuộc đời.”
Ngọc Anh sững sờ.
“Cô ấy biến mất?” – cô thì thầm – “Vậy… ai giấu xác? Hay cô ấy còn sống?”
Đêm ấy, Ngọc Anh ở lại căn nhà cũ. Cô gọi công an, nhưng khi họ đến, bức tường sau bếp không hề có dấu vết gì. Không có thi thể. Không có máu. Không có bất cứ bằng chứng nào.
Cô gần như phát điên.
Công an không xử lý thêm vì không đủ yếu tố. Cuốn nhật ký không có giá trị pháp lý, chỉ là lời tự thú không có chứng cứ.
Ngọc Anh về lại nhà trong vô thức. Một tuần trôi qua. Cô vẫn sống như người mất hồn. Cho đến một đêm, lúc 2 giờ sáng, tiếng gõ cửa vang lên.
Cô rón rén bước ra.
Trước cửa là… một phong bì trắng. Không ai đứng đó.
Cô mở ra.
Bên trong là bức ảnh Tuyết Dung – chụp cách đây không lâu, tay đang cầm đôi bông tai giống hệt đôi cô từng đem bán. Phía sau bức ảnh chỉ viết:
“Anh ấy không giết tôi. Nhưng có người khác muốn tôi chết. Và người đó… vẫn còn quanh em.”
Ngọc Anh ngồi bất động rất lâu. Gió biển thổi qua cửa sổ, mang theo hơi muối và cả mùi ký ức thối rữa từ quá khứ.
Cô biết rằng mọi chuyện chưa kết thúc. Một người nào đó đã sống trong bóng tối suốt 10 năm qua — và vẫn đang dõi theo cô.
Đôi bông tai, chiếc hộp gỗ, căn nhà cũ, nhật ký của Minh… tất cả chỉ là phần nổi của một tảng băng đang chìm sâu trong sự im lặng đáng sợ của một thị trấn nhỏ ven biển.