Hôm đám cưới con trai, tôi đặt cỗ ở nhà hàng hẳn 3 triệu một mâm, mỗi bàn 6 người ăn uống linh đình, rượu ngoại, hải sản đủ cả. Bạn bè, họ hàng ai cũng mừng phong bì rủng rỉnh… trừ cậu bạn thân chí cốt hơn 20 năm của tôi.
Ngồi ăn uống thoải mái, hết tôm lại đến cua, cậu ta còn nâng ly chúc mừng lia lịa. Nhưng khi về tôi mở phong bì ra thì suýt rơi cả cằm — đúng 200 nghìn lẻ! Lúc ấy tôi bực lắm, cảm thấy bị coi thường, thế là tối về nhắn một câu kháy đểu:
“Cỗ 3 triệu, bạn mừng 200, chắc do quên thêm số 0?”
Không ngờ ngay trong đêm, cậu ấy gọi điện, giọng gấp gáp:
“Ông đang ở đâu? Mang ngay tiền cưới của con trai ông qua nhà tôi, càng nhanh càng tốt!”
Tôi giật mình, tưởng bạn say rượu nói linh tinh. Nhưng nghe trong điện thoại có tiếng khóc lẫn tiếng la hét, tôi hoảng quá, vội gom toàn bộ tiền mừng cưới của con trai — hơn trăm triệu — chạy sang.
Vừa tới nơi, tôi chết lặng: vợ con cậu ấy bị tai nạn, cần chuyển viện gấp trong đêm, nhưng tài khoản bị khoá vì một rắc rối pháp lý. Số tiền 200 nghìn hôm ấy… là tất cả những gì cậu ta rút được để mừng cưới, nhưng vẫn cố đến chia vui.
Lúc tôi dúi tiền vào tay bạn, cậu ấy chỉ nói một câu mà tôi nhớ cả đời:
“Tôi không mừng ông bằng tiền… mà bằng tình bạn, nhưng lúc này tôi cần mừng lại chính gia đình mình bằng niềm tin của ông.”
Tôi đứng đó, tiền vẫn nằm trong tay, cảm giác hỗn loạn khó tả. Bao nhiêu bực tức vì cái phong bì 200 nghìn bỗng tan biến, thay vào đó là nỗi lo cho gia đình bạn. Tôi vội cùng cậu ấy đưa vợ con ra xe cấp cứu.
Trên đường, cậu ấy ngồi bệt ở ghế, mặt tái nhợt, vừa giữ tay vợ vừa thì thầm xin lỗi:
“Hôm cưới con ông… tôi đã vay nóng 50 triệu để lo viện phí cho vợ. Lúc đến chúc mừng, tôi chỉ còn 200 nghìn trong túi, nhưng vẫn muốn đến, vì ông là bạn thân nhất của tôi.”
Nghe đến đây, mắt tôi cay xè. Tôi cứ nghĩ 20 năm tình nghĩa chẳng là gì trước một phong bì tiền, nhưng hóa ra mình đã nhìn sai.
Đêm ấy, tôi ở lại viện cùng cậu ấy. Tiền tôi mang đến đủ để họ đóng viện phí, làm phẫu thuật và chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt. Mấy hôm sau, vợ bạn qua cơn nguy kịch.
Tôi định bụng sẽ về trả lại toàn bộ tiền cưới cho con trai, nhưng lúc mở túi ra, tôi chết lặng — bên trong ngoài số tiền tôi đưa hôm trước, còn có thêm một phong bì dày cộm. Bên ngoài ghi vỏn vẹn một dòng chữ:
“Trả trước cho lần ông cần tôi.”
Khi mở ra, tôi thấy 150 triệu — nhiều hơn cả số tôi đưa cậu ấy. Và bên trong kẹp một tờ giấy nhỏ:
“Vì hôm ấy, ông mừng tôi bằng cả lòng tin.”