Góc chợ Cây Gạo, người ta đã quen với hình ảnh bà Lựu mù, đầu quấn khăn đen, tay lần gậy tre, ngày nào cũng lọ mọ đi nhặt rác.
Bà chẳng xin xỏ, không than vãn, cứ lầm lũi đi gom vỏ lon, chai nhựa rồi về. Nhưng từ đầu tháng Bảy âm, bà bắt đầu nhặt được những chiếc nhẫn vàng.
Lúc đầu, bà tưởng là đồ chơi con nít. Nhưng khi cầm đến cái thứ ba, bà mày mò mang đi hỏi – đó là vàng thật, loại 24K, không sai một ly.
Dân chợ xì xào, có người bảo:– “Chắc bà lượm trúng vía!”– “Hay là có người âm theo bà cho lộc?”
Bà cười hiền:– “Tôi không cần biết từ đâu. Trời thương thì tôi nhận.”
Suốt 30 ngày ròng, ngày nào bà cũng nhặt được 1 chiếc nhẫn vàng y hệt, sáng bóng, có khắc ký hiệu “X.A.” phía trong. Tổng cộng 10 cây vàng, bà không tiêu gì, chỉ gói lại, để dưới gối ngủ – chờ gom đủ mua lại căn nhà cấp 4 cũ kỹ đã bị ngân hàng siết nợ.
Nhưng sáng hôm ấy, khi bà đang đun nước sôi, thì một đoàn người xăm trổ kín lưng, đi 3 chiếc xe bán tải dừng ngay trước sân. Dân làng nép sau cửa nhìn, không ai dám ra.
Gã đầu trọc dẫn đầu hất hàm hỏi:– “Bà là Lựu mù, đúng không?”
Bà gật đầu, tay bám cánh cửa run run. Gã đó ném một cái hộp nhỏ xuống đất, bên trong là 30 chiếc nhẫn vàng y hệt loại bà đang cất.
Hắn nói:– “Bà tưởng chúng tôi không tìm ra à? Lô vàng rửa tiền này tụi tôi vứt ở chợ để qua mắt công an. Không ngờ… bà gom hết. Bà động vào hàng tụi tôi rồi đấy!”
Bà chưa kịp thốt nên lời, đã ngã quỵ ngay tại chỗ.
Công an vào cuộc sau khi có đơn tố giác từ người dân. Hóa ra, một đường dây rửa tiền đã dùng chiêu “rải vàng thật” lẫn với rác để tẩu tán số vàng trốn thuế, lợi dụng những khu chợ đông đúc.
Chúng theo dõi suốt 1 tháng, để xem ai là người nhặt nhiều nhất rồi ra tay đòi lại, thậm chí định đổ tội trộm cắp tài sản có chủ. Nhưng không ngờ, bà Lựu mù chỉ âm thầm giữ, không bán ra, không tiêu pha, khiến toàn bộ kế hoạch của chúng bị lộ.
Sau điều tra, bà được minh oan. Cả làng làm đơn xin giúp bà giữ lại số vàng như phần thưởng – vì nếu không có bà, ai biết chuyện rửa tiền này còn lộng hành bao lâu.
Nhưng bà chỉ xin lại đúng… 1 cây, phần còn lại gửi toàn bộ cho quỹ người mù của huyện.
Bà nói:
“Tôi mù mắt, nhưng không mù lòng. Có thứ sáng hơn cả vàng, là lương tâm mình sáng.”
Câu nói ấy khiến cả sân ủy ban hôm đó đứng lên vỗ tay.Còn lũ giang hồ – thì bị còng tay giữa ánh mắt người dân.