Trong một buổi chiều mưa lười, căn nhà nhỏ của gia đình Tuấn ở ngoại ô Hà Nội chìm trong không khí yên bình quen thuộc. Tiếng rau củ của bếp gỗ hoà trộn với mùi thơm của món canh chua mà Lan, vợ Tuấn, đang nấu trong bếp. Tuấn ngồi bên bàn ăn, thơm từng trang báo cũ, mời gọi ngước nhìn hai con, Minh và Hạnh, đang chơi đùa trên tấm thảm trải sàn. Cuộc sống của họ giản dị, không dư dả, nhưng luôn đầy tiếng cười.
Hôm nay, Lan nhờ Tuấn giúp chiếc chiếc vali cũ trên gác xép để chuẩn bị cho chuyến đi quê thăm mẹ. Tuấn lười bước lên gác, kéo chiếc vali đầy bụi xuống. Khi mở vali để kiểm tra, một tấm ảnh rơi ra, nhẹ nhàng đáp xuống sàn. Bước xuống nhẹ nhàng, thoáng đãng thoáng đãng. Trong ảnh, Lan đứng cạnh một người đàn ông lạ mặt, cả hai nở nụ cười rạng rỡ. Người đàn ông cao lớn, mặc vest lịch trưng bày, còn Lan diện một chiếc váy trắng tinh khôi, tay ôm bó hoa cẩm chướng. Hình ảnh ấy không giống bất kỳ kỷ niệm nào mà Tuấn từng biết về vợ mình.
Tuấn cầm tấm ảnh, xin hãy lên một góc giác khó mô tả. Anh và Lan kết hôn đã mười lăm năm, hai đứa trẻ là minh chứng cho tình yêu bền bỉ của chúng. Nhưng người đàn ông này là ai? Tại sao Lan lại giữ những bức ảnh này, giấu kín trong suốt bao năm? Tuấn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng câu hỏi như chiến cứa vào tâm trí anh. Anh định không nói gì với Lan ngay, mà âm thầm quan sát.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà trở nên ngột ngạt. Tuấn không thể ngừng suy nghĩ về các bức ảnh. Anh bắt đầu để ý từng chi tiết nhỏ: cách Lan tránh ánh mắt anh khi nói chuyện, những lần cô cầm điện thoại rồi thơm vàng cửa đi, hay những buổi tối cô ngồi thẫn thờ bên cửa sổ. Tuấn tự nhủ có lẽ mình đang tưởng tượng quá nhiều, nhưng sự nghi ngờ đã bén rễ, ngày càng lớn lên như một cây độc.
Minh, cậu con trai lớn, cũng nhận ra điều bất ngờ. Cậu bé 8 tuổi nhạy cảm hơn Tuấn tưởng. Một tối, khi cả nhà đang ăn cơm, Minh bất ngờ hỏi: “Bố, sao dạo này bố không cười với mẹ nữa?” Câu hỏi ngây thơ của con suy nghĩ Tuấn nhẹ nhàng. Anh bồi trả lời, nhưng ánh mắt Lan nhìn anh đầy lo lắng. Cô cảm cũng nhận được sự thay đổi, nhưng không hỏi.
Căng thẳng lên đến đỉnh điểm vào một buổi tối, khi Tuấn không thể ép thêm. Anh đặt tấm ảnh lên bàn, giọng run run: “Lan, em giải thích đi. Người đàn ông này là ai?” Lan nhìn tấm ảnh, mặt mộc. Cô tĩnh lặng, đôi tay run run niết chặt mép bàn. Sự im lặng của cô như đổ thêm dầu vào lửa. Tuấn hét lên: “Em không nói gì sao? Em giấu anh chuyện gì? Người này là ai mà em giữ ảnh như báu vật thế?”
Lan bật khóc, nhưng thay vì trả lời, cô chạy vào phòng, đóng cửa tiện. Minh và Hạnh Phúc Sợ hãi, ôm nhau khóc nức nở. Ngồi ngồi xuống yên, cảm giác như cả thế giới đang lắng xuống. Anh tự hỏi dữ liệu mười năm hôn nhân phải là một lời nói dối. Đêm đó, không ai trong nhà ngủ Yên.
Sáng hôm sau, Tuấn quyết định tìm hiểu sự thật. Anh mang tấm ảnh đến một người cũ làm việc trong ngành công nghệ, nhờ tìm thông tin về người đàn ông trong ảnh. Trong khi đó, Lan vẫn im lặng, chỉ im lặng làm việc nhà và chăm sóc con, nhưng ánh mắt cô đầy đau đớn. Tuấn không muốn đối diện với cô, nhưng anh cũng không thể bỏ qua.
Một ngày sau, người bạn gọi lại, cung cấp một thông tin bất ngờ: người đàn ông trong ảnh là Nam, một bác sĩ từng làm việc tại bệnh viện lớn ở Hà Nội. Anh ta đã qua đời cách đây sáu năm vì một nhiệm vụ tai nạn giao thông. Tiến bước. Điều này càng làm anh rối hơn. Nếu người đàn ông này đã chết, tại sao Lan vẫn giữ ảnh? Mối quan hệ giữa họ là gì?
Tuấn định lục lọc bổ sung quyết định của Lan, hy vọng tìm được mối quan hệ. Trong một mảnh nhỏ, anh tìm thấy một cuốn sổ tay cũ, tấm nền đã trôi đi. Bên trong là những dòng chữ viết tay của Lan, ghi lại những ngày tháng khó khăn nhất trong cuộc đời cô. Tuấn đọc từng dòng, thời gian như niềm vui lại.
Cuốn sách kể về một giai đoạn mà Tuấn chưa từng biết. Mười hai năm trước, khi Tuấn và Lan mới yêu nhau, Lan phát hiện mình mắc một căn bệnh hiếm gặp. Bác sĩ nói cô chỉ còn vài tháng để sống. Trong tuyệt vọng, Lan gặp Nam, một bác sĩ tận tâm, người đã dành thời gian để động viên và tìm cách điều trị cho cô. Nam không chỉ là bác sĩ mà còn trở thành người bạn tinh thần, giúp Lan vượt qua những ngày đen tối. Tấm ảnh được chụp vào ngày Lan được tuyên bố khỏi bệnh, như một kỷ niệm về phép màu mà cô không bao giờ nghĩ mình sẽ có.
Nhưng điều thiện Tuấn ngọt ngào nhất là đoạn cuối của cuốn sách. Lan viết rằng cô không bao giờ kể cho Tuấn vì sợ anh sẽ tự vô địch. Thời điểm đó, Tuấn đang chật vật với công việc, áp lực tài chính nặng nề, và Lan không muốn anh phải gánh thêm nỗi đau. Cô chọn giữ kín, chỉ lưu giữ ảnh và cuốn sổ như một lời nhắc nhở về lòng biết ơn với cuộc đời.
Tuấn ngồi bệt xuống sàn, nước mắt thảnh dài. Anh đã nhận ra mình đã hiểu các hạn chế của Lan, đã để nghi ngờ che mờ tình yêu và lòng tin. Anh chạy đến phòng, nơi Lan đang ngồi co ro bên góc giường. Tuấn quỳ xuống, ôm lấy cô, thoáng ngọt xin lỗi. Lan Đọc cũng kể lại mọi chuyện, từ những ngày cô nghĩ mình sẽ chết, đến khoảnh khắc cô quyết định sống vì Tuấn và các con.
Tối hôm nay, cả gia đình ngồi quần quần bên nhau. Tuấn kể cho Minh và Hạnh nghe về lòng dũng cảm của mẹ, về cách cô đã chiến đấu với bệnh tật để ở lại với họ. Minh, dù còn nhỏ, đến ôm mẹ, thì thầm: “Mẹ là siêu nhân của con.” Hạnh, cô bé 4 tuổi, ngây ngô hỏi: “Mẹ khỏe rồi, đúng không?” Lan cười, gật đầu, nước mắt xả.
Từ đó, Tuan thay đổi. Anh trở nên quan tâm hơn, không chỉ với Lan mà với cả những khoảnh khắc khắc nhỏ trong gia đình. Tấm ảnh không còn là bí mật đáng sợ, mà trở thành biểu tượng của sự mạnh mẽ và tình yêu. Họ quyết định đóng khung nó, đặt trên kệ sách, như một lời nhắc nhở rằng dù cuộc sống có khó khăn thế nào thì họ sẽ luôn vượt qua nhau.
Câu chuyện kết thúc trong một buổi chiều khác, khi cả nhà cùng nhau trồng cây cẩm chướng trong vườn – loài hoa trong ảnh tấm năm xưa. Tiếng cười của Minh và Hạnh vang lên, hòa cùng tiếng gió, như một lời hứa về những ngày hạnh phúc phía trước.