Mai kết hôn được hai năm, sống cùng chồng trong một căn hộ nhỏ ở thành phố. Cô hiền lành, ít nói, đi làm về lại tất bật lo cơm nước, giặt giũ, không để chồng phải bận tâm việc nhà.
Một chiều cuối tuần, vừa tan ca, Mai nhận được điện thoại từ em trai: “Chị ơi, mẹ sốt cao mấy ngày rồi mà không chịu nói với ai. Em vừa đưa mẹ đi viện, bác sĩ bảo phải theo dõi sát.”
Nghe xong, Mai chẳng kịp nghĩ nhiều, chỉ nhắn chồng một dòng:
“Mẹ em nhập viện rồi, em xin về quê vài hôm chăm bà nhé.”
Chồng cô – Tuấn – là người khô khan, ít khi quan tâm đến gia đình vợ. Đọc tin xong, anh chỉ nhắn gọn: “Ừ.”
Mai thu xếp đồ, đi vội ra bến xe.
Nhưng khi cô vừa đặt chân đến cổng bệnh viện ở quê, một người giao hàng gọi điện:
– “Chị Mai phải không? Em ship đồ anh Tuấn nhờ chuyển đến chị.”
Trên tay anh ta là… một chiếc vali lớn – chính là vali Mai hay dùng mỗi lần về ngoại.
Gắn trên quai vali là một tờ giấy viết tay:
“Khỏi về.”
Mai chết lặng.
Không một lời giải thích, không một cuộc gọi hỏi thăm mẹ vợ, chồng cô chọn cách đẩy cô ra khỏi nhà bằng một câu tàn nhẫn đến lạnh người.
Thế nhưng… chưa đầy 30 phút sau, Tuấn liên tục gọi điện, nhắn tin liên hồi, thậm chí bắt xe về tận quê, vì biết được một sự thật mà anh chưa từng ngờ đến:
Mai đã nộp đơn ly hôn – ngay sau khi đọc tờ giấy kia.
Lần đầu tiên trong đời, Tuấn thấy mình sắp mất đi người phụ nữ luôn âm thầm chịu đựng, người từng vì anh mà hi sinh không biết bao nhiêu lần.
Anh quỳ gối trước cổng bệnh viện, giữa bao ánh mắt người qua lại, nghẹn ngào:
– “Anh xin lỗi… Anh sai rồi… Em đừng đi…”
Mai đứng đó, gió thổi bay mái tóc, ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên định.
Cô không nói gì, chỉ nắm tay mẹ bước vào trong.
Đôi khi, một câu nói tưởng như vô tâm… lại chính là vết cắt sâu nhất làm đứt gãy một cuộc hôn nhân.
Và có những người – chỉ biết quý khi họ sắp rời đi mãi mãi…