Đám t/ang con gái 5 tuổi, chồng dắt tay nh/ân tì/nh bước vào, vợ không n//ổi gi//ận mà còn chúc mừng, và rồi…
Con bé nằm đó, trong chiếc quan tài nhỏ, như đang ngủ. Khuôn mặt nó an yên, không còn nước mắt hay sợ hãi. Mọi thứ lặng ngắt. Chị ngồi cạnh, tay đặt lên nắp quan tài. Ánh mắt chị trống rỗng.
Nhà tang lễ đông người. Họ đến vì thương đứa nhỏ. Ít ai để tâm đến chị – người mẹ gầy gò, tóc rối, mắt đỏ quạnh. Tiếng xì xào vang khắp nơi, nhưng chị không nghe rõ. Tai chị ù đi. Trái tim chị chỉ còn lại khoảng trống lạnh buốt.
Rồi anh ta cũng xuất hiện.
Tiếng giày da vang lên. Nhưng hôm nay, bên cạnh tiếng giày ấy còn có tiếng guốc mảnh. Anh ta bước vào, tay nắm chặt tay một người đàn bà trẻ. Cô ta mặc váy đen lụa mỏng, tóc uốn nhẹ, môi đỏ, ánh mắt kiêu hãnh. Cô ta nép sát anh ta, cầm tay anh ta không rời.
Mọi người chết lặng. Không ai ngờ anh ta dám đưa cô ta tới đây, ngay trong tang lễ con gái ruột mình.
Chị đứng dậy. Từng người nín thở chờ đợi. Họ nghĩ chị sẽ lao tới, chửi rủa, giành giật, đánh đập. Nhưng không.
Chị chỉ nhìn họ. Ánh mắt bình thản đến đáng sợ. Rồi chị gật đầu.
“Chúc mừng anh,” chị nói, giọng đều đều. “Cuối cùng anh cũng đưa được cô ấy ra ánh sáng.”
Anh ta khựng lại. Cô nhân tình nhếch môi cười, siết tay anh ta chặt hơn.
Đúng lúc đó, bố mẹ anh ta tiến lên. Ông bà đã khóc cạn nước mắt suốt mấy ngày qua. Mắt mẹ anh ta sưng húp, tay run run chỉ thẳng vào mặt con trai.
“Cút,” bà nói, giọng lạc đi. “Cả đời này tao không có đứa con bất nhân như mày. Con bé chưa lạnh mà mày dẫn nó về đây làm nhục nó à?”
Anh ta há miệng, nhưng không thốt được lời nào. Người cha già chỉ quay lưng, nói một câu ngắn gọn:
“Từ hôm nay, tao không có đứa con nào như mày.”
Mọi người xung quanh cúi mặt. Anh ta nắm tay nhân tình, lùi lại, rồi quay người bỏ đi. Không ai tiễn họ. Không ai buồn nhìn theo.
Chị cúi xuống, đặt lên trán con gái một nụ hôn nhẹ như gió. “Con yên tâm. Mẹ sẽ sống tốt.”
Chị đứng thẳng, bước ra ngoài, bỏ mặc ánh nhìn soi mói sau lưng.
Bên ngoài nắng chang chang. Gió thổi mùi hoa trắng xộc lên. Chị hít một hơi thật sâu. Đôi chân chị tự bước đi. Xuống bậc thềm. Ra cổng. Qua tiệm vàng mã, qua quán cà phê cũ, qua con hẻm đầy khói xe. Mười năm nay, chị đã sống trong sợ hãi. Mười năm chịu đựng đủ loại tổn thương, bị chà đạp, bị xem thường. Mười năm, chị không dám cười lớn, không dám nói thẳng, không dám ngẩng đầu.
Giờ thì mọi sợi dây ràng buộc đã đứt. Con gái chị đã rời đi trước, nhưng nó không biến mất. Nó trở thành ngọn đèn soi đường cho mẹ nó.
Vài tháng sau, người ta kháo nhau rằng anh ta thất nghiệp, công ty phá sản, nợ nần chồng chất. Nhân tình cũng rời đi, theo người đàn ông khác giàu có hơn. Anh ta phải chạy xe công nghệ để sống qua ngày. Mỗi lần về quê, bố mẹ anh ta đóng cửa không tiếp, coi như người dưng.
Còn chị – người đàn bà từng bị đuổi ra khỏi phòng ngủ – thì đã thay đổi.
Chị chuyển tới thành phố khác, xin việc ở một tiệm bánh. Rồi chị tự mở xe bánh nhỏ bán trước cổng trường học. Khách ngày một đông. Chị thuê thêm người phụ, gom góp vốn mở tiệm riêng. Lần đầu tiên trong đời, chị được nghe tiếng gọi “bà chủ”.
Buổi sáng, chị thức dậy lúc bốn giờ, tự tay nhồi bột, ủ men. Buổi tối, chị học thêm kế toán và quản lý bán hàng online. Cuộc sống mới mệt, nhưng mỗi lần mệt, chị lại nhớ đến con. Con bé chắc chắn sẽ tự hào vì mẹ nó đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Một buổi chiều muộn, khi chị đếm tiền lãi cuối ngày, chị bất giác mỉm cười. Không còn nước mắt, không còn sợ hãi, không còn ai có thể đạp chị xuống thêm lần nào nữa.