Bà Tư – 72 tuổi – sống một mình ở thành phố trong căn trọ nhỏ do con gái thuê giúp mỗi tháng.Từng là giáo viên, sống tằn tiện cả đời để nuôi con gái thành đạt – giờ cô đang làm quản lý cho một công ty lớn, lương tháng hàng chục triệu.
Một hôm, bà gọi điện:
“Mẹ muốn xin ít tiền, mẹ về quê vài bữa. Ở đây chật chội, khó thở quá…”
Con gái thở dài:
“Trời ơi, mẹ về làm gì giờ này, đường xá xa xôi. Con đang lo đáo hạn ngân hàng, với sắp mở cửa hàng mới… mẹ chịu khó ở lại vài tháng rồi tính!”
Mấy hôm sau, bà gọi lại.Lần này, điện thoại không bắt máy.Tin nhắn cũng không được trả lời.
Đến cuối tháng, tài khoản trợ cấp định kỳ bà vẫn trông đợi… cũng im bặt.Không một lời báo.
Bà Tư lặng lẽ đi bộ lên tiệm cầm đồ, đưa chiếc nhẫn cưới cũ của chồng mình ngày xưa:
“Cho tôi vay tạm ít tiền, tôi cần về quê vài hôm.”
3 ngày sau.
Con gái bà – chị Hoài – đang họp thì điện thoại rung liên tục. Là người trong xóm cũ ở quê.
Chị nghe máy, đầu dây bên kia lạc giọng:
“Hoài ơi…Mẹ mày mất rồi.Tụi tao thấy bà về có một mình, bệnh mà không ai hay. Đến khi hàng xóm ngửi thấy mùi thuốc bốc ra… thì đã trễ.Bà mất ngay trong căn nhà cấp 4 bỏ hoang bao lâu nay, chỗ tụi bây bán gần hết đất mà giữ lại đúng mỗi căn ấy…”
Chị Hoài chết lặng.Điện thoại rơi khỏi tay.Cuộc họp dừng lại trong im lặng nặng trĩu.
Cô vội về quê.Trong nhà, chỉ còn di ảnh mẹ đặt tạm trên bàn thờ dựng vội, dưới là bức thư tay viết vội vàng bằng nét chữ run rẩy:
“Mẹ xin lỗi vì tự ý về quê.Mẹ nhớ mảnh sân, nhớ bụi chuối cha con trồng.Mẹ biết con bận, nên mẹ không trách.Nếu mai này con nhớ mẹ, thì cứ về thắp cho mẹ nén nhang – là đủ.”
Cú twist nghẹn ngào sau cùng:
Hàng xóm nói:
“Ngày nào bà cũng nhìn ra ngõ, nói: ‘Con gái tui giỏi lắm.Chắc bận quá nên chưa về.’Nhưng tối nào bà cũng ho, không ai hay.Sáng hôm đó, người ta tìm thấy bà nằm sát cửa, tay vẫn nắm chìa khoá cổng, chắc định ra kêu ai…”
**Sau đám tang, chị Hoài tìm đến tiệm cầm đồ để chuộc lại chiếc nhẫn mẹ từng mang…Nhưng ông chủ nói:
“Có một ông lão đến chuộc giúp từ sáng sớm, nói là… bạn học cũ của bà.Rồi mang nó đi – với nụ cười rất lạ… như nhẹ lòng lắm.”**
Về sau, nơi bà Tư mất được con gái xây lại, nhưng không phải nhà.Mà là một căn phòng nhỏ – nơi bất kỳ người mẹ đơn độc nào cũng có thể dừng chân.Trên tường treo khung chữ:
“Nếu bạn còn mẹ – xin đừng để mẹ đi bộ về quê.”