Tôi là phụ nữ độc thân, 42 tuổi, làm giáo viên cấp 2 ở tỉnh lẻ. Cách đây 6 năm, chị dâu tôi mất sau một cơn tai biến bất ngờ, bỏ lại hai đứa nhỏ: thằng lớn khi ấy mới học lớp 1, con bé út còn đang bú bình.
Anh trai tôi – chồng chị – không lâu sau đó lấy vợ khác. Mà nói thẳng, cô vợ mới không chấp nhận “con ghẻ”, anh đành gửi hai đứa cho tôi chăm giùm “một thời gian”. Nhưng thời gian ấy kéo dài suốt 6 năm, không một đồng chu cấp, không một lời hỏi han.
Tôi không than, chỉ âm thầm gồng gánh lo cho hai đứa ăn học. Dù chẳng phải máu mủ, nhưng gọi tôi là “bác”, chúng nó cũng răm rắp nghe lời. Có lần bạn bè hỏi:
“Mày khùng à, nuôi con người ta làm gì?”Tôi cười gượng:“Thương thì nuôi thôi, tội tụi nhỏ…”
“Con thấy nó trong thùng gạo lâu rồi, mẹ con dặn không được đưa cho ai… nhưng con thấy bác cực quá…”
Tôi cầm tờ giấy – run tay khi thấy nét chữ nghiêng nghiêng của chị dâu đã mất. Lá thư chỉ vỏn vẹn vài dòng, nhưng khiến tim tôi như nghẹn lại:
“Nếu một ngày tôi không còn, xin đừng giao con tôi cho người đàn bà khác. Hãy đưa chúng về cho em tôi – người đã từng nói nếu tôi xảy ra chuyện, sẽ thay tôi làm mẹ chúng. Còn nếu không thể, hãy để chúng ở lại với bác gái – người dù không máu mủ nhưng tôi biết chị thương tụi nhỏ bằng cả tấm lòng.Gửi kèm sổ tiết kiệm, tôi gom góp suốt những năm tháng đi làm thuê.”
Bên trong là một sổ tiết kiệm trị giá 980 triệu đồng, đứng tên chị – kèm giấy ủy quyền cho tôi rút tiền nếu chị qua đời và cha bọn trẻ không chăm sóc nữa.
Tôi ngồi phịch xuống nền nhà. Nước mắt tôi không ngừng rơi. Không phải vì món tiền ấy, mà vì sau bao năm gồng gánh, cuối cùng tôi cũng có cảm giác được tin tưởng, được ghi nhận – bởi một người đàn bà đã khuất.
Tôi vẫn giữ hai đứa nhỏ lại bên mình. Nhưng thay vì dùng số tiền kia để trả nợ cuộc sống, tôi mở một tài khoản mới mang tên hai đứa nhỏ, dặn lòng:
“Tiền này là má tụi nó để lại, tao chỉ giữ giùm. Đến khi đủ 18, chính tay tụi bây đi rút – coi như mẹ tụi bây vẫn ở bên.”